Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể Phương Nhã Nhu có đồng ý hay không, đêm nay đều phải ở lại đảo nhỏ không tên này.

Lúc cởi quần áo để trên đá phơi khô, Phương Nhã Nhu xoắn xuýt không biết có nên cởi nốt đồ lót trên người xuống, mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, cũng cam tâm tình nguyện phát sinh quan hệ với người đàn ông này, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ phóng khoáng để lộ cả thân thể.

Chẳng qua, cô phát hiện, thực ra Lâm Phi căn bản không có thời gian để ý cô cởi quần áo hay không, hắn rất bận rộn.

Sau khi Lâm Phi cởi hết quần áo chỉ trừ một cái quần nhỏ, bắt đầu thu dọn đồ đạc lung tung trên đất.

Nhánh cây, nhung thảo, tẩm gỗ vỡ bị nước biển đánh vào bờ, thậm chí còn nhặt không ít đá.

Chờ người đàn ông bận rộn, quần áo của Phương Nhã Nhu cũng đã khô, từ đằng sau đá ngâm đi ra, đi đến nơi cao ráo bên bờ biển.

Thấy Lâm Phi đã dựng được một cái bếp lửa trại bằng đá, cùng với nhánh cây đơn giản, phía dưới còn dùng cỏ mềm rải ra làm chỗ ngủ.

Giờ khắc này, Lâm Phi đang dùng cỏ khô và đá, bắt đầu đánh lửa, tia lửa do đá ma sát, sau khi để cỏ khô bén lửa, ném một ít than bùn cùng gỗ vụn vây quanh đá đánh lửa, lửa nhanh chóng bùng lên.

-Tổ tiên người Ireland rất thích dùng dùng loại nhiên than bùn ở bờ biển này làm nhiên liệu, vì than bùn này dường như không có khói, hơn nữa thời gian đốt lâu, đảo này có không ít địa mạo đứt đoạn, tìm than bùn không khó.

Lâm Phi nói xong, nhạt một quả dừa ở bên cạnh, ném cho Phương Nhã Nhu:

-Đây, tàng cây trên đảo này có không ít nước ngọt, nhưng anh nhớ em sợ nước mưa bẩn, dù sao cũng chỉ một tối, em cứ uống nước dừa đi. ^ "

Phương Nhã Nhu nhìn quả dừa đã được đục lỗ ở giữa, lại nhìn đống lửa, trước mắt đột nhiên hiện ra phong cảnh hải đảo nơi tối nay phải nghĩ lại, tâm tình lập tức khá hơn, cảm thấy nơi này cũng không tệ.

-|]Những con trai này đợi chút nữa sẽ ăn sao?

Phương Nhã Nhu ôm quả dừa, bỉu môi nhìn hơn mười con trai bày trên lá chuối to, thứ này, bờ biển thực sự có nhiều, rất nhiều.

Lâm Phi cười nói:

-Đây là cho em ăn, những thứ này chỉ dính kẻ răng anh. Con trai tuy có sáu phần protein, nhiều dinh dưỡng, chẳng qua người bình thường vẫn muốn ăn sống, vi khuẩn gây bệnh bên trong vẫn rất nhiều đấy.

-Anh tính tí nữa đem mấy con trai này đun chín cho em ăn thêm. Chẳng qua trước đây, chúng ta bắt một ít cá, nếu không cơm tối có chút đơn giản.

Phương Nhã Nhu nhìn sắc trời một chút:

-Dã sắp tối rồi, còn kịp bắt cá sao?

-Anh chính là chờ trời tối đến.

Lâm Phi nói xong, lấy một bó đuốc từ trong đống lửa, tiến lên nắm tay cô, nói:

-Nào, khó được một lần đến đây, thể nghiệm thổ phong nhân tình của người bản địa một chút.

Sau đó, Lâm Phi dắt Phương Nhã Nhu đi đến bờ biển.

ở một chỗ vịnh nông, Lâm Phi dùng bó đuốc để trên biển làm vật thu hút, phía dưới bè gỗ dùng tấm ván gỗ đỡ, không dễ bị nước biển làm ướt.

Lâm Phi đi qua, đốt cái bè gỗ, trong một lúc, bên trong nước biển của vịnh nhỏ yên tĩnh này, bùng lên một ngọn lửa sáng ngời.

-L]Đây là cách mà người bạn bản địa dạy anh, lúc tối, bầy cá sẽ hướng về phía ánh đèn của thuyên chài, thời gian ánh lửa bùng cháy, anh nghĩ, anh có thể dùng xiên bắt được không ít cá.

Lâm Phi nói xong, cũng không biết từ đâu lấy ra được một cái nhánh cây trên đảo làm thành xiên cá, bắt đầu vây xung quanh ánh lửa, tìm cá.

Lúc đầu Phương Nhã Nhu còn chưa tin, nhưng sau vài phút, vậy mà thật sự có một ít cá “không muốn sống”, bắt đầu tới gần nơi này.

Vì nước biển trong đến mức cό thể nhìn thấy đáy, Phương Nhã Nhu cũng có thể thấy rõ rất nhiêu cá lớn nhỏ đủ màu sắc bơi đên chồ này, càng không cân nhắc tới thị lực của Lâm Phi rồi.

-Ở đây! Ở đây!!A! Chỗ đó cũng có! Lâm Phi anh nhanh lên!...

Phương Nhã Nhu như phát hiện ra một trò chơi rất thú vị, còn tập trung hơn cả Lâm Phi đang bắt cá, càng không ngừng chỉ trỏ bốn phía, khanh khách cười vui.

Lâm Phi dở khóc dở cười, rốt cuộc là mình bắt cá hay là cô bắt cá?

Nhưng lại nói tiếp, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Nhã Nhu lộ ra dáng vẻ tươi cười xuât phát từ nội tâm hồn nhiên như vậy, thấy một màn như vậy, Lâm Phi cũng hiểu được chuyển đi này rất đáng.

Đương nhiên hắn cũng không nhàn rỗi, nhìn đúng mục tiêu, cá lớn không tha, các nhỏ chẳng buồn để ý đên, dường như là cắm xuống một cái chính xác.

Lúc ngọn lửa cháy sắp tắt, Lâm Phi đã bắt được hơn 10 con cá đủ loại, đại đa số là cá màu xanh lam cùng màu hồng, tuy thân thể của những con cá biên này có độc tố, nhưng Lâm Phi rất rõ làm thể nào để ăn an toàn, cho nên cũng không lo lắng.

Thắng lợi trở về hai người đi về nơi trú ẩn, sau khi Lâm Phi xử lý này, dùng xiên gỗ xuyên qua bắt đầu nướng cùng những con trai

Phương Nhã Nhu giống như đứa bé sau khi tan học về nhà, bụng đói kêu vang chờ mẹ làm đồ ăn cho mình, đôi mắt mong chờ thật lâu, không biết nuốt bao nhiêu nước miếng đợi đến lúc Lâm Phi nói có thể liền bắt đầu hành động.

Ăn mấy con trai không có bất kỳ gia vị nào, mấy con cá biển không biết tên, Phương Nhã Nhu cảm thấy hương vị kém hơn một chút so với tưởng tượng, nhưng có lẽ vì hoàn cảnh như vậy, người bên cạnh, làm bữa cơm tôi này, trở nên rất ý nghĩa.

Không bao lâu, Phương Nhã Nhu ăn đến nỗi ợ một cái, miệng đầy mùi tanh của biển, Lâm Phi đem những thứ cô không ăn hết tiêu diệt gọn.

Đêm khuya thanh vắng, hai người nằm ở dưới lều, nhìn trời sao mênh mông, nghe tiếng biển vô, hưởng thụ giờ khảc yên lặng cùng nhau.

Lâm Phi nhẹ nhàng kéo cô gái, một tay theo thói quen vuốt gương mặt có thịt, hỏi:

-|]Thích nơi này không?

Phương Nhã Nhu nhìn lên bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

-|]Phong cảnh rất đẹp, rất yên tĩnh, hải sản cũng rất ngon. Chỉ có một điểm không tốt...

Lâm Phi Cười hỏi:

-Phương đại tiểu thư có điểm nào không hài lòng?

-Bây giờ trong trong ngoài ngoài em toàn mùi hôi tanh, khó ngửi chết đi được a.

Phương Nhã Nhu lúng túng nói.

Lâm Phỉ ngơ ngác nửa ngày, cười ha ha, cúi đầu dán vào khuôn mặt của cô, dùng sức hít vào một hơi:

-|]Không có, Nhu Nhu của chúng ta rất thơm a, u...a. aaa... Anh lại ngửi một cái...

Phương Nhã Nhu bị hắn làm cho vừa thẹn vừa mừng, vội vàng dùng tay đẩy đầu Lâm Phi ra, liếc mắt:

-Đừng nghịch nữa! Nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh nói rồi, sáng mai còn muốn em ngồi bè gỗ đi đến đảo khác gặp người bạn thổ dân của anh nữa!

Lâm Phi nhìn bộ dáng vui buồn lẫn lộn của người đẹp trong lòng, cảm nhận được trong lồng ngực, thân thể mềm mại đầy đặn non mềm kia, truyên tới xúc cảm ôn hương mỹ diệu, hận không thể nhào tới lập tức hành quyết cô.

Nhưng nơi này tuy lãng mạn, thực sự có chút đơn sơ, hắn quyết tâm vẫn là nhịn một chút.

Không bao lâu, Phương Nhã Nhu bắt đầu ngủ say trong lồng ngực hắn, ngày hôm nay, cô cũng thụ sự mệt đến ngất ngứ rồi, nước miếng chảy ra từ khóe miệng cô, có thể nhìn thảy vài phân...

Nhìn người con gái đang ngủ say, ánh mắt Lâm Phi thương yêu lại càng thương yêu, lại có không ít suy nghỉ phức tạp...

Chờ lần này trở về, cũng nên dạy Phương Nhã Nhu từ từ bắt đầu tu luyện.

Có lẽ, Phương Nhã Nhu không phải là người con gái quan trọng nhất trong đời, cũng không phải là người phụ nữ mình yêu nhất, nhưng cô giống như một chén nước trắng đơn giản, bạn sẽ không cảm thấy cô đặc biệt cỡ nào, nhưng cô lại là một phần không thể thiểu, luôn khiến bạn cảm nhận được sự vui vẻ.

Mà vừa hay, đây có lẽ mới là thứ mình theo đuổi trong đời, cần có một người phụ nữ, một người vợ.

Lâm Phi đột nhiên nhớ tới, nhà triết gia cổ Hy Lạp, Socrates, đã từng nói một câu: Kết hôn đi, nêu cưới được người vợ tốt, bạn sẽ hạnh phúc, nêu cưới một người vợ xấu, bạn sẽ giống tôi, trở thành nhà triết học.

Lâm Phi hắn có thể không có hứng thú lấy một người vợ la sát giống Socrates, nhưng lại do dự không quyết, cũng không cần thiết nữa rồi, hắn quyết định đi theo trái tim của mình, lựa chọn thích hợp nhất, mà không phải là lựa chọn tôt nhất.

Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời sáng rỡ lâm nữa chiếu rọi rặng san hô biển, khiển cho tâm tình của con người cũng tốt lên theo.

Sáng sớm Lâm Phi bắt đầu dùng thân cây làm thành bè gỗ, mang theo Phương Nhã Nhu, rời đi, tiến về phía quần đảo của bạn mình.

-Đúng rồi, anh còn chưa nói, vì sao người bạn thổ dân của anh lại bị hạm đội Mỹ để ý đến? Bọn họ có gì đặc biệt sao?

Phương Nhã Nhu nói chuyện cùng Lâm Phi, nhớ tới vấn đề hôm qua,

Lâm Phi cởi bỏ áo ngắn tay, vắt ở bên hông dùng mái chèo giản dị tự chế vè lên bè gỗ, thảm nhiên nói:

-Thực ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều người bạn thổ dân của anh, vừa lúc là một trong mười hai thần tướng mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK