Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên nhìn thấy một màn như vậy, tuy không phải là lần đầu tiền nhìn thấy Lâm Phi giết người nhưng vẫn không khỏi lạnh người, sởn da gà, trong đầu đều xuất hiện cùng một suy nghĩ…
Người đàn ông này… mạnh tới mức biến thái như vậy…
Còn Phương Nhã Nhu thì sợ tới mức kinh hồn bạt vía, bị khả năng chiến đấu và sức mạnh phi thường của Lâm Phi làm cho kinh sợ, cô cắn chặt môi, ánh mắt hoang mang.
Mỗi lần gặp người đàn ông này đều là một lần nhìn thấy những chuyện kinh ngạc, bất luận là tri thức uyên thâm hay ngang ngược bá đạo cô đều không thể rời mắt khỏi người đàn ông này.
Càng tiếp xúc với Lâm Phi, cô càng so sánh Lâm Phi với những người đàn ông khác một cách vô thức, mà mỗi lần so sánh xong, những người đàn ông khác dường như đều bị ánh hào quang của hắn làm cho lu mờ.
Giống như ăn xong sơn hào hải vị, mặc vào áo gấm lụa là xong lại phải đi nhìn cơm canh đạm bạc, quả thực là vô vị.
Tuy người đàn ông này luôn lấy cô ra làm trò trêu đùa, muốn ăn đậu hũ của cô nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng, hắn có khả năng khiến cho đại đa số các cô gái đều mê muội.
- Đao ca, anh đúng là không chịu nể mặt rồi, dù sao cũng mới có vài chiêu thôi, anh quật ngã bọn họ trong nháy mắt, vừa nãy em mất sức như phải chẳng phải nói là em chơi quá cùi bắp sao?
Khương Tiểu Bạch cười bất mãn, nói.
Lâm Phi không có tâm trí đâu mà nghe hắn nói nhảm, búng bết máu trên tay rồi nói:
- Thiên Lôi bà đi lái xe, Bạch Cốt, cậu bảo vệ bác sĩ Phương.
Hai người nghe xong, lập tức biết Lâm Phi muốn làm gì, vui vẻ gật đầu, âm thầm tiến hành hành động một cách ăn ý.
Phương Nhã Nhu lúc này đã hồi phục lại tinh thần, vôi hỏi:
- Lâm Phi, anh muốn làm gì?
Nhưng Lâm Phi chỉ nhếch miệng khẽ cười cô rồi ào một cái, đi ra cửa nhà ga như một cơn lốc.
- Xoẹt xoẹt!
Cánh cửa cuốn hợp kim như một lớp giấy, hai tay Lâm Phi vừa chạm vào, lập tức bị phá tung ra!
Hai tay Lâm Phi tràn đầy mãnh lực, kéo cánh cửa thành một lỗ thủng rất to rồi chui ra ngoài.
Bên ngoài vốn có một đám mặc đồ đen, định đợi để giúp đám người trong kia nhặt xác Lâm Phi ra, nhưng không ngờ mục tiêu là Lâm Phi không những không bị giết mà còn xông ra ngoài như một con quái vật?!
Cả đám hoảng sợ, định lấy vũ khí để phòng vệ thì không ngờ trong nháy mắt, Lâm Phi đã vọt tới trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng đánh gục tất cả trong tức khắc, dễ dàng như quét một đám lá thu!
Hai tay Lâm Phi giống như móng vuốt của tử thần, mỗi lần đưa tay ra, đầu của đám người áo đen không bị lõm sâu vào trong thì cũng bị vỡ tan tành, lập tức tắt thở!
Những tên sát thủ bình thường này, ngay cả Xích Đồng Đoạn Vị còn không có thì chẳng thể nào sống quá nửa giây trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi giết hết bảy, tám kẻ đó, thu hồi lại đao súng, cất vào một bên của cuốn rồi trực tiếp mở của ra, giết nối những tên áo đen còn lại.
Lần lượt như vậy, chưa đến nửa phút, thậm chí khi Diệp Tử Huyên vừa mới lấy xe quay lại đã thấy đám người kia chết hết rồi!
Rốt cuộc Phương Nhã Nhu cũng biết được Lâm Phi muốn làm gì, cô muốn lên tiếng ngăn cản nhưng vừa định nói ra cô lại thôi, vì biết như vậy cũng chỉ phí công. Đám người này muốn giết Lâm Phi, như vậy Lâm Phi giết lại chúng cũng là hợp tình hợp lý, không thể bắt đứng yên để bọn chúng giết, như vậy rõ ràng là việc ngu ngốc.
Cô là một bác sĩ nhưng lại trơ mắt nhìn mười mấy người chết thảm như vậy, trong lòng cô lúc này vô số những cảm giác phức tạp đan xen.
Khương Tiểu Bạch thì lại vỗ tay khen hay. Phong thái phóng khoáng của Lâm Phi là điều mà đám bọn họ quen thuộc nhất, còn việc mặc đồ Tây rồi làm lái xe kiêm vệ sĩ cho người ta thật là chướng mắt, không thể nào quen được.
Lâm Phi giết nốt tên áo đen cuối cùng rồi vứt xác sang một bên, hai tay đẩy một chiếc Ford Suv đen đang đỗ bên đường như đang đẩy chiếc xe đồ chơi rồi trực tiếp lật nhào chiếc xe lên, khiến nó phát ra âm thanh cảnh báo rung ầm ầm.
Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên không lấy gì làm lạ, còn Phương Nhã Nhu thì giật bắn mình, hồn vía bay lên mây.
Với một người không hiểu biết nhiều về xe cộ như cô cũng biết loại xe Suv của Mỹ này ít nhất cũng phải nặng hai tấn trở lên, rốt cuộc lực cánh tay của Lâm Phi phải mạnh đến mức nào? Hắn sao có thể đẩy một chiếc xe nặng tới hai tấn mà không hề hao tâm tổn sức?!
Trong nháy mắt, Lâm Phi đã chạy lại chỗ chiếc xe, nhẹ nhàng nói với Phương Nhã Nhu:
- Nhã Nhu, một lát nữa thôi vệ sĩ và những người khác sẽ tới, cô báo cảnh sát luôn đi, nói với Cục trưởng Bạch là do một người tên Lâm Phi gây ra, thực tế thế nào cô nói hết với cô ấy cũng không sao.
- Hôm nay cảm ơn cô đã kịp thời lấy thuốc cho tôi, nếu không tôi không thể nào mà đứng vững được, nhưng mà bây giờ tôi còn có việc, tôi phải về trước.
Phương Nhã Nhu còn đang định nói gì nữa, nhưng Lâm Phi đã lên xe với Khương Tiểu Bạch. Diệp tử Huyên đạp chân ga, chiếc xe lại một lần nữa lao đi như tên bắn.
Phương Nhã Nhu chỉ có thể tức giận dậm dậm chân, nhẹ nhàng mắng:
- Cái tên khốn Lâm Phi! Anh đến đây bày ra một đống hỗn độn này rồi bỏ đi để tôi xử lý hả?! Anh tưởng anh là ai chứ? Tức chết đi được…
Tuy ngoài miệng cô mắng chửi Lâm Phi như vậy nhưng trong đầu cô lúc này lại nhớ đến dáng người vạm vỡ vững chãi đã ôm cô ngủ cả đêm hôm đó, bất giác mặt lại đỏ, tim đập nhanh hơn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không có cơ hội hỏi rõ rốt cuộc Lâm Phi đã gây ra chuyện gì, cô không khỏi lo lắng, định bụng lần sau gặp lại sẽ hỏi hắn cho rõ ràng.
Phương Nhã Nhu không hề ý thức được rằng, tâm trí cô lại đang không ngừng suy nghĩ về người đàn ông này.
Ngồi trên xe Diệp Tử Huyên, Lâm Phi liền liên lạc với Eva.
- Eva, tìm vị trí của Victor, gửi cho tôi.
Lâm Phi nghiêm nghị nói.
- Chủ nhân, Victor lại ra tay với ngài sao?
Eva nghe thấy giọng của Eva không như bình thường, kinh sợ hỏi.
Lâm Phi nói:
- Biết rõ bệnh tình của tôi như vậy, lại có thể dùng chất V để đối phó với tôi, ngoài hắn ra còn ai nữa?
- Vật chất V? Hắn thành công rồi! – Eva kinh ngạc nói: - Nếu như vậy thì có lẽ LOOL…
- Tôi biết – Thần sắc của Lâm Phi trở nên nghiêm túc: - Vậy nên chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ…
Tuy Eva nói chuyện như vậy nhưng hiệu quả làm việc không hề chậm chút nào, chưa đầy một phút sau, cô đã gửi cho Lâm Phi toạ độ của Vitor vào điện thoại.
Trên tọa độ, Victor vẫn đang ngồi trên du thuyền, Diệp Tử Huyên lập tức rẽ vào đường gần đó, phi ngay đến.
Trên đường đi, hai người rốt cuộc cũng có thời gian hỏi Lâm Phi, những người kia và chiếc nhẫn rốt cuộc là như thế nào.
Lâm Phi không giấu giếm điều gì, kể hết với họ, dù sao cũng là những người bạn đồng hành vào sinh ra tử với nhau.
- Mấy năm trước, khi Ảnh Tử và tôi cùng sáng tạo ra LOOK, Ảnh Tử đã từng tạo ra một điểm yếu chí mạng cho LOOK. Nói cho cùng thì LOOK vẫn cần có vệ tinh nhân tạo thì mới đạt được mục tiêu giám sát và điều khiển từng ngóc ngách trên thế giới.
- Tuy rằng sứ mệnh của LOOK không phải là giám sát và điều khiển nhưng chắc chắn rằng đó là một bước quan trọng trong công việc. Nhưng vệ tinh nhân tạo thì cần phải thông qua một tần suất đặc biệt để truyền thông tin.
- Một khi có người có thể phá giải được tần suất của vệ tinh nhân tạo hoặc làm nhiễu loạn tần suất thu dẫn truyền tải vủa nó thì LOOK không thể nào tìm được thông tin của khu vực đó, dường như là ở khu vực đó không có gì đang tồn tại cả.
- Trên thế giới có rất nhiều nơi có từ cực, sóng điện hỗn loạn mà LOOK không thể nào tìm ra được, nhưng đó chỉ là một số ít mà thôi.
- Chỉ khi nào có ai đó tạo ra một loại vật chất nhân tạo, có thể khiến cho tần suất sóng điện tại trong một phạm vi nhỏ bị hỗn loạn thì có thể tránh né được việc LOOK truy tìm tung tích ở bất cứ đâu.
- Vật chất V là chất mà Victor đã từng tưởng tượng ra, một loại có khả năng hội tụ sóng điện cực cao, khiến cho sóng điện ở khu vực đó vô cùng hỗn loạn, và như vậy, LOOK sẽ trở nên mù mờ.
- Nhưng vấn đề là trên thực tế không có loại chất nào như vậy, mãi đến khi tôi và Ảnh Tử rời khỏi vườn địa đàng, đóng cửa vườn địa đàng lại hắn vẫn chưa tạo ra được chất đó.
Diệp Tử Huyên và Khương Tiểu Bạch nghe xong thấy có chút mơ hồ, nhưng đại khái vẫn hiểu được những gì Lâm Phi nói.
- Nói như vậy thì chất mà bôi lên chiếc nhẫn đó là vật chất V mà Victor đã nghiên cứu ra?
Diệp Tử Huyên hỏi.
- Mẹ kiếp! Cái thứ đó vốn dĩ là khắc tinh của anh Đao!
Khương Tiểu Bạch vội vàng cầm chiếc nhẫn lên, muốn ném nó ra ngoài cửa sổ, nhưng Lâm Phi lại ngăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK