Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ôi, Tô tiểu thư, lâu lắm rồi không thấy cô tới.
Một người khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc, thần sắc nhã nhặn, dáng người thấp lùn, mặc chiếc áo màu xanh lao động bước đến.
Trước ngực ông lão có đeo một tấm thẻ công tác, trên thẻ có viết “Quán trưởng”, tên Cổ Hạo Bân.
Tô Ánh Tuyết lập tức vuốt lại tóc che dấu sự hoảng loạn vừa rồi, nhẹ nhàng cười, lễ phép gật đầu chào ông lão :
- Ông chủ Cổ, hai tháng nay bận quá, không có thời gian để qua đây.
- Haha…
Ông chủ Cổ mỉm cười nói:
- Tôi biết, tôi biết. Tin tức đăng hết cả rồi. Chắc cháu đã gặp không ít khó khăn. Khổ cho cháu quá, mới trẻ tuổi như vậy mà đã phải gánh vác trọng trách nặng như vậy.
Có vẻ ông rất thân thiết với Tô Ánh Tuyết, biết cả thân phận của cô.
Nhìn thấy Lâm Phi đứng bên cạnh, ông cụ có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại vô cùng vui vẻ nói :
- Chàng trai này phải xưng hô như thế nào?
- Lâm Phi!
- À.
Ông Cổ bắt tay với Lâm Phi, hồ hởi nói ;
- Từ nhỏ đến lớn, cô Tô thường đến đây, có thể nói là tôi nhìn nó trưởng thành. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó đưa con trai đến đây, chắc hẳn anh Lâm đây là ý trung nhân của nó.
Lâm Phi ngạc nhiên, thì ra cùng Tô Ánh Tuyết đến Thủy Tộc Quán lại là chuyện lạ đến như vậy, bất giác nhìn người con gái đang đứng bên cạnh nở nụ cười đắc ý.
Tô Ánh Tuyết bị vạch trần sự thật, không khỏi thẹn thùng, oán trách ông lão :
- Ông Cổ, ông nói những chuyện này làm gì chứ?
- Hô hô…
Quán trưởng Cổ cảm thấy khá thú vị :
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà phải che với giấu. Bọn trẻ các cháu bây giờ không phải đang đề xướng tự do yêu đương sao? Tôi thấy anh Lâm đây khí chất hiên ngang, không ẻo lả, yếu đuối như một số thanh niên hiện hay, rất xứng đôi với cháu đấy.
Hai tay Lâm Phi nắm chặt tay ông Cổ, nói :
- Quán trưởng Cổ, ông đúng là có mắt nhìn người.
Hai má Tô Ánh Tuyết đỏ ửng, giận hờn giãm chân một cái, không biết phải nói gì cho phải :
- Quán trưởng Cổ, sao ông lại giúp người ngoài bắt nạt cháu. Cháu đi tìm Tiểu Miên và Tiểu Tiết.
Nói xong, người con gái cứ thế bước đi, bỏ mặc Lâm Phi.
Lâm Phi ngạc nhiên, hỏi Quán trưởng Cổ :
- Tiểu Miên, Tiểu Tiết là gì?
Ông cụ bất giác lắc đầu cười nói :
- Đó là hai con cá heo được sinh ra ở đây. Hai cái tên đó là cô Tô đặt tên cho chúng. Tuy rằng nói là chúng tôi nuôi dưỡng chúng nó để biểu diễn cho quan khách xem nhưng chi phí nuôi dưỡng mỗi năm đều do cô Tô chi trả. Có thể coi như chúng là hai con thú cưng mà cô Tô nuôi ở chỗ chúng tôi.
- Nuôi cá heo làm thú cưng?
Lâm Phi cảm giác như người con gái này đang phá vỡ thế giới quan của hắn. Nhưng cũng đúng, cũng không thể nuôi trong bể bơi của nhà. Hơn nữa, cá heo cũng không thể chỉ ăn kẹo dẻo cho qua ngày.
Nhưng người con gái này thích kẹo dẻo như vậy sao? Con rùa thì gọi là kẹo dẻo, cá heo thì gọi là bông vải.
Quán trưởng Cổ chủ động dẫn Lâm Phi tới nơi cá heo biểu diễn.
Một già một trẻ dẫn nhau chầm chậm đi qua từng con đường.
- Anh Lâm, hai người quen nhau ở đâu vậy?
Quán trưởng Cổ cười hỏi.
Lâm Phi cũng không biết trả lời thế nào, dù sao thì quan hệ vẫn đang mập mờ, đành phải nói:
- Chúng cháu mới quen nhau không lâu, vẫn đang tìm hiểu nhau chứ chưa đến mức ấy.
- Có thể nhận ra, cô Tô thích anh. Nếu không cô ấy sẽ không để anh biết cô ấy thích chỗ này.
Cổ Quán trưởng như nhớ lại chuyện xưa, cảm động nói :
- Từ khi cô Tô lên chín tuổi, sau khi mẹ cô – bà Lục qua đời vì mắc bệnh, cô ấy thường đến đây một mình xem động vật.
- Ngoài thời gian một năm cô ấy du học ở nước ngoài thì tháng nào cũng sẽ tới đây một hai lần. Vậy nên, tôi cũng coi như được nhìn cô ấy trưởng thành.
Lâm Phi chăm chú lắng nghe. Thì ra còn có cả những chuyện như vậy. Trong đầu hắn đang hiện lên một bức tranh, một đứa trẻ đang nắm tay mẹ cùng ngắm các loài động vật trong Thủy Tộc Quán, nhưng một ngày, mẹ không còn nữa, đứa bé đó chỉ còn một mình đứng giữa nơi quen thuộc này, nhớ lại thời gian đã qua.
Đối với Tô Ánh Tuyết, đây có lẽ không chỉ là một nơi giải trí mà còn là một nơi mẫn cảm và yếu ớt nhất của cô.
Chẳng trách người đàn ông này cho rằng Tô Ánh Tuyết thích hắn, chịu đưa hắn tới đây cũng chính là một cách thể hiện tình cảm của mình.
- Cô Tô rất thích động vật. Tôi từng hỏi cô ấy, tại sao lại thích nói chuyện một mình với động vật. Cô ấy nói, vì động vật rất thuần khiết, chỉ cần cho chúng ăn thì chúng sẽ đối xử rất tốt với mình.
Lúc đó nghe vậy trong lòng tôi không khỏi buồn phiền. Một kiều nữ như cô ấy biết bao người đang ngưỡng mộ. Nhưng con người sống trên đời này, tiền đâu phải có thể đem đến hạnh phúc thật sự.
- Lúc tôi nhìn thấy anh đứng cùng cô Tô, tôi thấy giống như mười mấy năm trước nhìn thấy cô ấy và mẹ đang ngắm động vật. Có lẽ, lúc đó cô ấy đang tận hưởng khoảnh khắc ấy.
Quán trưởng Cổ nói xong, hai mắt ươn ướt, đưa tay vỗ vai Lâm Phi:
- Anh Lâm, cho dù tôi chỉ là người ngoài nhưng tôi xin được nói một câu… Anh hãy đối xử với cô ấy tốt một chút. Có những lúc, cô ấy như một đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ vì một vài chuyện mà cô ấy phải biến mình trở lên già dặn, trưởng thành hơn bất kì ai.
Nếu nói Lâm Phi không cảm động thì đúng là nói dối. Nếu Tô Ánh Tuyết ở đây, nghe được những lời này sẽ không cầm nổi nước mắt mà khóc.
Có những người không gặp thường xuyên, cũng chẳng phải quan hệ thân thiết gì lại một mực thương yêu cô, có người ngày ngày chạm mặt như người một nhà thì tâm lại như rắn độc.
Quán trưởng Cổ kể chuyện khiến bản thân ông cũng thấy chua xót, liền tìm chút gì đó thoải mái nói chuyện, cười ha ha nói :
- Không nói chuyện khác, mỗi năm cô Tô quyên góp ủng hộ cho Thủy Tộc Quán chúng tôi cải thiện môi trường sinh sống cho nhưng động vật dưới nước này cũng đến tiền triệu. Một người quyên góp nhiều như vậy quan tâm một chút cũng đúng mà.
Lâm Phi cười gật đầu. Hắn cũng đã biết người con gái này tiêu tiền hoang phí đến mức nào.
Trong sảnh biểu diễn của cá heo trong Thủy Tộc Quán không có người xem vì bây giờ không phải khung giờ biểu diễn.
Tô Ánh Tuyết coi đây như nhà mình, đều quen biết những nhân viên nuôi động vật ở đây, nên đi thẳng vào bên trong.
Lúc Lâm Phi và Quán trưởng Cổ đến nơi đã nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đang đứng ở ven hồ, trên tay cầm một cái thùng nhỏ, trong bàn tay nắm những thức ăn khô của cá, đang dùng thức ăn dụ dỗ hai con cá heo.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi thấy Tô Ánh Tuyết cười vui vẻ như vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi người con gái lạnh lùng như nữ thần băng giá, không bao giờ thay đổi sắc mặt liền biến thành một đứa bé gái ngây ngơ, phát ra những tiếng cười giòn tan vui tai.
Người phụ nữ chăm sóc động vật đứng bên cạnh đang cười cười nói nói với cô về chuyện gì đó, trông rất thân thuộc, không ngừng vuốt ve đầu của hai chú cá heo.
Thấy Lâm Phi và Quán trưởng Cổ cùng tới, nụ cười của Tô Ánh Tuyết đột nhiên biến mất, có lẽ cô thấy ngại khi để Lâm Phi nhìn thấy bộ dạng đó của cô. Nhưng hai chú cá heo trước mặt đáng yêu quá nên cô cũng không suy xét quá nhiều.
- Cô Tô, đừng cho chúng ăn nhiều quá. Mùa hè cá heo ăn hơi ít, mà hai con cá heo này lại ít chịu vận động, ăn nhiều dễ gây đầy bụng.
Nhân viên chăn nuối đứng bên cạnh nhắc nhở cô.
Tô Ánh Tuyết xé vụn miếng cá khô, phân thành từng mảnh bón cho từng con cá heo, xoa xoa cái đầu trơn bóng của chúng, cô thấy trong lòng vui vẻ lạ.
Lâm Phi ngồi ở ghế của người xem nhìn người con gái này chơi đùa cũng cá heo. Cá heo sau khi ăn xong còn đùa giỡn bằng mấy tuyệt chiêu mới. Tô Ánh Tuyết vỗ tay khích lệ chúng.
Đợi hơn nửa tiếng, người con gái ấy mới chơi chán, đưa tay về phía Lâm Phi ý rằng có thể đi được rồi.
Nhìn nét mặt của của Tổng giám đốc Tô ngọt ngào như thể được ăn mật ong, Lâm Phi tự thấy những lời của Quán trưởng Cổ không hề sai. Cô đúng là đứa trẻ con chưa trưởng thành.
Trên đường đi ra ngoài, Tô Ánh Tuyết không quên chụp một vài bức hình cho những con vật khác. Theo như cô nói, những con vật này cũng muốn cô giữ lại quá trình trưởng thành của chúng, cũng như những đứa trẻ vậy.
Khi chụp một con bạch tuộc, hình như nó bị kích thích gì đó, liền phun một luồng chất đen xì ra bên ngoài rồi chạy mất hút.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy thật mất mặt, chỉ theo hướng con bạch tuộc đang chạy, nói :
- Con này mới tới nên chưa biết tôi.
Lâm Phi chắp hai tay ra sau lưng, nói:
- Có thể là một con bạch tuộc mới lớn. Tuổi thọ của bạch tuộc rất ngắn, cô hay đến đây như vậy có lẽ đã chứng kiến mấy đời bạch tuộc rồi.
- Tuổi thọ của bạch tuộc rất ngắn à?
Tô Ánh Tuyết tò mò.
Lâm Phi phát hiện người con gái này rất thích thú với những loài động vật nên cũng nhiệt tình giải thích :
- Những con bạch tuộc sống khoảng hai năm là đã hiếm lắm rồi, hơn nữa, tỉ lệ tử vong của bạch tuộc cũng khá cao.
- Thì ra là như vậy.
Tô Ánh Tuyết nhớ ra cái gì đó, liền hỏi :
- Nghe Quán trưởng Cổ nói, bạch tuôc chỉ sinh đẻ một lần rồi sẽ chết. Chuyện đó có thật không?
Lâm Phi gật đầu:
- Cá mực chỉ có thể sinh đẻ một lần. Sau khi giao phối, bạch tuộc đực sẽ tuyệt thực, khoảng bảy đến mười ngày sau sẽ chết. Bạch tuộc cái thì sau khi đẻ trứng sẽ phải bảo vệ trứng, không ngừng phun nước mới để bổ sung đủ dưỡng khí.
Đến khi bạch tuộc con nở ra, con bạch tuộc cái cũng đã kiệt sức, vĩnh viễn rời đi cũng với chồng mình. Vậy nên, cuộc đời của những con bạch tuộc nhỏ có chút đau thương nhưng lại là trung trinh của một đôi nam nữ, là sự vĩ đại của bạch tuộc bố mẹ đối với con cái.
Tô Ánh Tuyết lần đầu tiên được nghe câu chuyện như vậy về động vật, đôi mắt toát ra sự cảm động và tiếc nuối. Cô đang định hình như không chuyện gì có thể làm khó Lâm Phi? Rốt cuộc hắn làm thể nào để biết được những kiến thức đó. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này có chút khó coi, hình như hắn đang cảm thấy đau lòng vì chuyện gì đó.
- Lâm Phi…Anh làm sao vậy?
Tô Ánh Tuyết quan tâm hỏi thăm.
Lâm Phi xốc lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười :
- Không có gì… Chỉ là tôi đang nghĩ…đến bạch tuộc còn có tình người như vậy mà có những người lại không bằng cả bạch tuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK