Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dư Mộc Cận cười lạnh.
Lâm Phi hiên ngang đứng giữa trận Quỷ Lâm Môn, toàn thân trên dưới có hơn trăm con nhện độc, các loại bò cạp, rắn rết, động vật kịch độc đang bò lúc nhúc. Trên da có không ít chỗ đều bị rắn độc cắn.
Mấy con rắn hổ mang cắn xé với uy lực kinh người. Răng chứa nọc độc chọc thủng làn da bên ngoài của Lâm Phi, truyền nọc độc vào người hắn. Độc tố tích tụ từ ít thành nhiều, nhưng cũng đủ để trăm con người phải mất mạng.
Nhưng Lâm Phi vẫn đứng bất động, quay đầu, nhìn Dư Mộc Cận cười châm biếm.
- Cô nói những con rắn này sao, những con côn trùng này á?
Đột nhiên Lâm Phi thò tay bắt con rắn hổ mang đang quấn quanh cổ mình. Hắn không thèm quan tâm đến việc con rắn đang thè lưỡi thị uy, mà chỉ há miệng cắn chặt đầu con rắn.
Lâm Phi dùng miệng nhẹ nhàng xé rách, đầu rắn ngay lập tức đã bị Lâm Phi cắn đứt. Hơn nữa, hắn không để ý đến vảy rắn và da rắn, từng miếng từng miếng nhai nuốt cái đầu đó.
Không chỉ Dư Mộc Cận mà ngay cả những đệ tử của Vạn Độc Môn cũng sợ phát khiếp, mặt trắng bệch.
Đầu rắn là nơi chứa lượng nọc độc nhiều nhất, lượng độc trong đó có thể hạ gục mấy chục con voi trưởng thành.
Lâm Phi lại không sao. Sau khi nhai cắn, hắn nuốt đầu rắn xuống. Sau đó, hắn dùng tay mổ bụng rắn, lấy túi mật đen xanh mơn mởn ra rồi nuốt vào bụng.
- Hôm nay tôi còn chưa ăn cơm, cám ơn túi mật rắn của Vạn Độc Môn nhé, đúng là đồ bổ dưỡng.
Lâm Phi cười toe toét, môi còn dính máu đỏ tươi. Hắn cười rất dữ tợn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng hốt. Tên quái vật này không sợ kịch độc?
Lý Úy Nhiên thấy một màn, cảm giác như mình vừa ăn đầu rắn, phun ra phấn xà, khuôn mặt tỏ ra vô cùng chán ghét.
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu chính là người có thân thể trời sinh ưa độc trong truyền thuyết?
Dư Mộc Cận không thèm quan tâm đến việc đánh nhau với Lý Úy Nhiên. Cô ta mở to đôi mắt dễ thương mà nói.
Trong điển tích của Vạn Độc Môn có ghi lại, Hoa Hạ đại địa cổ Dựng Thương Sinh, người là linh thể vạn độc, tập hợp tinh hoa của trời đất.
Hậu duệ của Viêm Hoàng, rất hiếm gặp một linh thể Tiên Thiên. Những linh thể này tu luyện loại võ học đặc biệt có hiệu quả thần kỳ. So với những người học võ thông thường, họ càng dễ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Dĩ nhiên, những linh thể này cũng không quá rõ ràng, không bị trọc khí che dấu, cũng cần có người phát hiện ra khả năng tiềm ẩn của họ, sau đó phải biết cách thức tỉnh những khả năng tiềm ẩn đó.
Ngoài linh thể ngũ hành, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn có một số linh thể đặc thù.
Thể chất thần kỳ không sợ bất kỳ loài độc nào trên thế giới, là thân thể linh độc. Nếu những người này tu luyện độc công, công lực còn tăng gấp bội. Hơn nữa, trời sinh họ đã được các loài độc vật ưa thích, dễ dàng khống chế độc vật.
- Không đúng, nếu cậu là thân thể linh độc, độc vật không thể nghe chúng tôi ra lệnh rồi công kích cậu.
Dự Mộc Cận nhe răng, trợn mắt:
- Chết tiệt! Rốt cục cậu là quái vật phương nào?
Lâm Phi chẳng muốn phí lời. Sau khi ăn xong túi mật rắn, hắn lại tiếp tục tống mấy con nhện độc vào mồm nuốt, để lấp đầy bụng. Sau đó, hắn lại tiếp tục vọt vào bên trong khe núi.
Hành động này đả kích lớn đến đám người Vạn Độc Môn, một đám đi giết người, cuối cùng lại thành đầu bếp đưa đồ ăn tới.
Người của Vạn Độc Môn căn bản không phải là đối thủ của Lâm Phi. Tuy những người này đều có chân khí không hề tầm thướng, nhưng cũng chỉ ở cấp Bạch Ngân. Trước mặt Lâm Phi, bọn họ sẽ bị một chiêu đánh bay ngay tức thì.
Độc vật mạnh nhất của trận pháp Ngũ Quỷ Lâm Môn không có hiệu quả, trận pháp hoàn toàn sụp đổ.
Dự Mộc Cận định tới ngăn cản nhưng bị Lý Úy Nhiên dùng kiếm khí kết lưới chặn lại.
Sau khi vọt vào khe núi như một cơn gió, quả nhiên hắn nhìn thấy, phía trước là một tòa nhà kiến trúc kiểu thành lũy ở cạnh biển.
Khu kiến trúc này chỉ có một tầng, kín kẽ không một khe hở. Ngoài một cánh cửa lớn bằng sắt thép, không có bất kỳ một cái cửa sổ nào. Nhưng rõ ràng, phần lớn tòa nhà đều được xây dựng dưới lòng đất, diện tích gần một nghìn mét vuông, toàn bộ là màu xám bạc.
Bên ngoài có một đường băng máy bay chiến đấu, nhưng không thấy có chiếc máy bay nào. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ đều được giữ trong tòa nhà, để phòng ngừa lúc bị tập kích, chưa kịp cất cánh đã bị phá hủy.
Trên một trăm quân nhân vác súng trên vai, đạn lên nòng sẵn bố trí ở mỗi góc. Trang bị pháo phòng không và súng lục đều ở những vị trí kín kẽ.
Ở cách đó không xa là cửa ra biển, mấy chục chiếc chiến hạm phòng vệ đang sẵn sàng đón quân địch, chắc chắn có không ít lính thủy đang mai phục bên dưới.
Lâm Phi quay đầu nhìn đám người Vạn Độc Môn bị ngã ngựa, Lý Úy Nhiên và Dư Mộc Cận vẫn đang chiến đấu hăng say. Hắn không quan tâm thêm nữa, sải bước đi về cửa ra vào của tòa nhà.
Bộ đội đóng quân đã nhận được mệnh lệnh đề phòng, thấy người lạ trẻ tuổi đi tới, hơn một trăm quân nhân liền tập hợp ở cửa ra vào. Hơn 10 súng máy hạng nặng xếp song song trước cửa, lên đạn sẵn sàng.
- Người phía trước nghe đây! Nếu tiến thêm 10m nữa, chúng tôi sẽ nổ súng! Yêu cầu anh đầu hàng trong vòng 5 giây.
Một người chỉ huy dùng loa cao giọng cảnh cáo.
Lâm Phi híp mắt nhưng cũng không hề dừng bước.
Khoảng cách chỉ còn khoảng 200m, trước mặt có ít nhất hơn 10 chiếc súng máy hạng nặng kiểu 67-2 Hạ Quốc tự chế, mỗi phút bắn được 300 phát, tầm bắn trên 900.
Hơn mười chiếc chẳng khác nào mỗi phút có hơn 3000 viên đạn bắn ra. Viên đạn bắn về phía trước với tốc độ 800m/s.
Bất luận là kẻ nào, nếu tiếp đi tới, chỉ sợ một giây cũng không cần, đã bị bắn hạ ngay tức khắc, trở thành một đống thịt nát trên mặt đất.
Nhưng Lâm Phi lại không sợ. Hắn nhìn đống đạn đang chờ bắn ra, họng súng đen ngòm, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười đầy hưng phấn.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không đối mặt với cảm giác mưa bom bão đạn. Đây chính là chiến trường…
Sỹ quan chỉ huy quân đội thấy Lâm Phi không hề thả chậm tốc độ mà còn ngẩng đầu, hiên ngang bước tiếp thì vô cùng giận dữ. Anh ta nhận được mệnh lệnh phải bắt sống Lâm Phi, nhưng tên này có vẻ không muốn sống nữa rồi, thấy nhiều súng máy như vậy mà vẫn dám đi tới.
- Khoảng cách gần nổ súng xuống đất, không được bắn trúng hắn.
Sỹ quan chỉ huy nói nhỏ một câu rồi mới hô to:
- Nổ súng!
Trong giây lát, hơn mười họng súng đồng loạt nhả đạn!
- Đột đột đột đột!
Viên đạn như phi huỳnh dày đặc, đốt sáng không khí trong buổi tối chạng vạng, đan thành một tấm lưới chói mắt trước mặt Lâm Phi.
Bụi cát bay tứ tung, đất đá văng tung tóe, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Lâm Phi cười cuồng vọng, hắn không lùi bước mà tiếp tục tiến tới, không thèm quan tâm đến những viên đạn ngày càng gần phía trước, càng không thèm quan tâm đến đan vừa xẹt qua vị trí cách mình chỉ một mét.
- Tên điên… tên điên…
Không ít người kêu thầm trong bụng, cái gì mới gọi là không sợ chết? Chính là cái này này!
Ngay sau đó, những người chiến sỹ này phát hiện ra, hắn không phải không sợ chết, mà hắn không chết được!
Bước chân của Lâm Phi như bay. Thân thể như mũi tên, xông thẳng về phía cửa.
- Rầm rầm rầm…
Vì tiếng động lớn nên đã điều chỉnh tốc độ của vị trí bắn đạn, không nhanh bằng tốc độ Lâm Phi chạy. Viên đạn đáng ra phải bắn trên mặt đất, nhưng Lâm Phi đã dùng thân thể tiếp nhận.
Viên đạn bắn vào chân hắn, trên đùi, trên bụng, trên ngực, thậm chí một vài viên còn bắn vào mặt hắn.
Một viên rồi một viên lưu lại trên người Lâm Phi những dấu vết cháy đen, đột nhiên tóe ra những tia hoa máu. Nhưng ngay sau đó, thân thể Lâm Phi lại tự động khép miệng vết thương lại như cũ, mọi thứ lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Dường như Lâm Phi không hề biết đau đớn, không biết mệt mỏi, chạy như điên như loài mãnh thú hung dữ. Hắn coi những viên đạn chỉ như những hạt đậu thông thường, tùy tiện nhấc tay nhấc chân là có thể ngăn cản.
Hơn trăm quân tinh nhuệ nhận lệnh canh giữ ở đây đều vô cùng hoảng hốt, mấy người đang bóp cò súng, ngón tay cũng trở nên đông cứng. Đây là người sao?
Trong vài giây, Lâm Phi đã gần họ trong gang tấc, khoảng cách đến cửa sắt chỉ còn không đến 50m.
Lâm Phi suy nghĩ rất đơn giản, hắn không cần nói quá nhiều. Dù sao vừa đụng tới, hắn đã phá được cửa chính, xông vào bên trọng xem bọn họ đang làm những gì.
Trong nháy mắt, cửa sắt lại mở.
- Ầm ầm…
Cửa kim loại dần mở rộng, bên trong lóe lên luồng ánh sáng âm u khó nhận biết.
Mắt Lâm Phi lập tức xuất hiện kim diễm. Hắn cảm thấy có một sức mạnh nguy hiểm, bành trướng đang tới gần với tốc độ nhanh hơn viên đạn rất nhiều.
Kim diễm trong mắt lập tức hoạt động. Lâm Phi thấy rõ một số thứ, là vô số ngân châm mỏng manh hơn cả một sợi tóc. Chúng mang theo chân khí u ám, quỷ dị tấn công vào các huyệt vị trên cơ thể hắn.
- Á!
Lâm Phi không kịp tránh thì những châm này đã đâm vào người hắn. Toàn thân như bị vô số độc trùng chui vào cắn xé.
Một số lướt qua da hắn đã gây ra một số tơ máu.
Ngân châm nho nhỏ, nhưng ngưng tụ chân khí Tiên Thiên mạnh mẽ, tốc độ nhanh hơn đạn pháo, uy lực mạnh hơn đã phá vỡ phòng ngự thân thể của Lâm Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK