Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phi sững sờ:
- Có chuyện gì vậy?
- Hôm đó, anh và Phương Nhã Nhu làm gì ở khách sạn?
Tô Ánh Tuyết cười giảo hoạt, lanh lợi như một con cáo nhỏ.
Hai chân Lâm Phi mềm nhũn, hắn mạnh mẽ đáp:
- Cô… làm sao cô biết tôi tới khách sạn cùng cô ấy?
- Quả nhiên là thế.
Tô Ánh Tuyết híp mắt nói:
- Hôm đó, lúc lái xe tới khách sạn đón anh, mùi nước hoa tôi ngửi thấy hôm đó giống hệt mùi nước hoa của Phương Nhã Nhu. Tôi biết ngay hai người có mối quan hệ không bình thường.
Lâm Phi hết đường chối cãi. Mũi của cô gái này thính như động vật, trí nhớ lại tốt như vật. Chuyện này không xảy ra chắc chẳng ai tin.
May là lúc này không nói ra, nếu không chắc chắn Trang Diệc Phàm sẽ nổi điên lên mất.
Tô Ánh Tuyết thấy bộ dáng kinh ngạc, rối rắm của người đàn ông trước mặt thì thầy thật đắc ý. Những điểm không vui trong lòng cũng vơi đi phần nào.
- Tôi còn chưa nói gì mà. Anh cũng không phải cái gì của tôi, tôi không quan tâm đến chuyện xảy ra giữa anh và cô gái khác.
Tô Ánh Tuyết bật cười, nắm lấy cánh tay Lâm Phi, nói:
- Được rồi, tôi chỉ hiếu kỳ một chút thôi mà, không có ý gì đâu. Chúng ta vào thôi.
Lâm Phi ủy khuất. Cô gái này thật ác, quy chụp lời của hắn.
Tuy nhiên, hắn làm như vậy đâu có sai. Thật ra cũng chả có gì. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng là nhu cầu sinh lý bình thường. Hắn không thấy mất mặt.
Tâm tình Tô Ánh Tuyết dường như đã tốt lên rất nhiều. Cô thân mật kéo hai tay Lâm Phi, bước vào trong sảnh.
Bốn phía phòng tiệc bày một loạt các dãy bàn đặt rượu. Một vài người pha chế rượu và những người rót rượu phục vụ khách các loại rượu khác nhau. Đa số là loại rượu vang có nồng độ không cao.
Hai bên đại sảnh có không ít những căn phòng nhỏ dành cho một số vị khách sử dụng nếu muốn bàn bạc những chuyện cơ mật.
Lâm Phi lấm lét nhìn trái nhìn phải. Trong phòng có đến mấy trăm khách, bọn họ không biết bắt đầu từ chỗ nào. Thế là hắn đành hỏi:
- Công ty nào có thể hợp tác với Khuynh Thành hoặc là công ty nào có nhiều tiền nhất?
Tô Ánh Tuyết chau mày:
- Anh định đi làm quen thật sao? Tôi nói trước với anh nhé, bọn họ đem theo rất nhiều vệ sỹ. Nếu bọn họ không muốn tiếp anh, anh cũng đừng cố níu kéo.
- Cô yên tâm đi, thông thường, tôi rất lịch sự.
Lâm Phi mỉm cười nói.
Tô Ánh Tuyết cũng đành đâm lao thì phải theo lao, đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, len lén chỉ đến một chỗ cách đó không xa – một đôi vợ chồng da trắng đang ngồi bên cạnh một bàn rượu.
Người đàn ông đeo gọng kính tròn, đầu hơi hói, để râu. Người phụ nữ dung mạo diễm lệ, nhìn qua chắc cũng tầm hơn 40 tuổi, mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ.
- Có lẽ anh không nhận ra, hai vị đó là vợ chồng ông bà Mycroftvà Martha của tập đoàn Ms Anh. Thật ra, so với toàn bộ những người trong tiệc rượu này, bọn họ chính là những người giàu có nhất. Vì tập đoàn Ms bọn họ đang nắm giữ cổ phần là doanh nghiệp bán lẻ trang phục thuộc top 5 trên toàn thế giới. Theo như tôi được biết, bọn họ đang có ý định phát triển ở Hạ quốc, nhưng vì công ty của họ nằm trong số 200 công ty mạnh nhất thế giới nên tôi đã loại trừ khả năng này.
Tô Ánh Tuyết thở dài:
- Nếu anh muốn thì cứ thử đi, nhưng không được phép làm loạn.
Lâm Phi thờ ơ đáp:
- Được thôi. Tuy nhiên cô cũng phải đi cùng tôi, làm theo phương pháp của tôi. Dùng trí thông mình của cô tùy cơ ứng biến phối hợp với tôi, chắc chắn sẽ được.
Tô Ánh Tuyết không nói nên lời. Hắn nói như thể đã có cơ hôi. Theo cô thấy, Lâm Phi cũng có khả năng, nhưng hắn luôn nghĩ thương trường rất đơn giản. Đây không phải là chuyện có thể dùng lời để nói, có khi người ta còn chẳng thèm để ý đến hắn đâu.
Tuy nhiên thấy điệu bộ chắc chắn của Lâm Phi, cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết thong dong bước về phía bàn bên đó.
Bàn này chuyên phục vụ rượu vang của Ý, người pha chế cũng là người Ý để phục vụ cho các vị khách những hương vị chuẩn xác nhất.
Sau khi tới bên cạnh bàn rượu, điều khiến Tô Ánh Tuyết cảm thấy kỳ quái là Lâm Phiu không trực tiếp tới gần hai vợ chồng MycroftMarthan, thậm chí hắn còn không thèm nhìn bọn họ, mà chỉ nhìn rượu vang được bày biện trên bàn.
Trên thực tế, Lâm Phi đang chú ý nghe ngóng cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng này.
Nghe được vài câu, Lâm Phi mới mở miệng, dùng tiếng Anh hỏi người pha chế:
- Xin hỏi, chai brunello – di – montalcino này, lúc sản xuất có cho thêm trebbiano phải không?
Lâm Phi chỉ hỏi một câu rất đơn giản, nhưng khi phát âm từ brunello, hắn đã dùng nguyên từ tiếng Ý, phát âm vô cùng chuẩn xác. Mà tên tiếng Anh của nho trắng Jade bi neiluo, chỉ những người chuyên pha chế rượu mới biết.
Tô Ánh Tuyết yên lặng ở bên cạnh hắn, nghe thấy lời hắn nói, mơ mơ thực thực, bán tín bán nghi, không biết hắn đang định làm gì.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Tô Ánh Tuyết đã phát hiện ra, câu nói đó đã khiến hai vợ chồng MycroftMartha chú ý đến Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết nghĩ kỹ mới phát hiện ra, âm điệu Lâm Phi nói tiếng Anh rất giống giọng ông McCoy.
Người pha chế rượu kia hơi do dự, rồi dùng tiếng Anh trao đổi với Lâm Phi:
- Tiên sinh, anh đúng là người trong nghề. Bruce nello này có hai loại đã cho thêm ungi – blanc, còn có mấy loại đã cho thêm Cabernet Sauvignon.
Ungi – blanc là một tên gọi khác của Jade bi neiluo. Người Ý có cách gọi riêng của mình nhưng anh ta vẫn tin, Lâm Phi biết anh ta đang nói đến cái gì.
Lâm Phi khẽ gật đầu, tiếp tục dùng tiếng Anh nói:
- Vui lòng lấy giúp tôi và người yêu của tôi một ly Bruce Nello 4 năm.
Thân thể Tô Ánh Tuyết siết chặt, ánh mắt thoáng qua nét bối rối, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lạ thường.
Lâm Phi gọi cô là “người yêu”. Mặc dù cô biết Lâm Phi chỉ đang diễn trò nhưng việc này cũng đủ khiến cô xấu hổ, chả trách hắn nói cô phải phối hợp với hắn.
Cũng may, khả năng diễn kịch của Tô Ánh Tuyết rất tốt, cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.
Lúc này, người pha chế lịch sự cười nói:
- Tiên sinh, ở đây có loại 10 năm, anh không muốn thử sao? Các vị khách trước đều chọn loại 10 năm hoặc 20 năm.
Lâm Phi lắc đầu, kiên trì muốn uống thử cái bình chưa bị mở nắp kia:
- Vị tổng thể của loại 4 năm sẽ ngon hơn.
Người pha chế rượu hơi kinh ngạc vì sự chắc chắn của Lâm Phi. Trên thực tế, anh ta cũng thích chai 4 năm này hơn. Chẳng qua, những vị khách ở đây không thèm quan tâm đến loại rượu mới này.
Chỉ có điều, kinh nghiệm nhiều năm cho anh ta biết, những người trong xã hội thượng lưu không nên đắc tội. Khoe khoang mình chuyên nghiệp sẽ chỉ khiến bọn họ không thoải mái. Vì thế anh ta không hề lên tiếng.
Anh ta ngưỡng mộ cười với Lâm Phi như thể đã tìm được tri ân. Anh ta mở nắp chai rượu, dùng dụng cụ nhanh chóng rót rượu cho Lâm Phi.
Hai vợ chồng Mycroftvẫn luôn chú ý đến Lâm Phi, càng nhìn bọn họ càng thấy hiếu kỳ. Bọn họ đều là những người rất khôn khéo, nếu không làm sao có thể lọt top 200 thương hiệu mạnh trên thế giới.
Dĩ nhiên, bọn họ đã nhận ra, người pha chế rượu rất đồng tình với sự lựa chọn của Lâm Phi. Nói cách khác, Lâm Phi rất am hiểu về rượu. Những người chọn loại rượu 10 năm hay 20 năm trong mắt người pha chế rượu chỉ là kẻ ngoại đạo.
Điều khiến cho Mycroftkinh ngạc chính là phát âm tiếng Anh của Lâm Phi…
- Buonasera!
Ông Mycroftchủ động giơ chén rượu hướng về phía Lâm Phi, mặt tươi cười, dùng tiếng Ý ân cần chào hỏi “Chào buổi tối”.
Lâm Phi tỏ ra bất ngờ trước việc có người bắt chuyện với hắn. Sau khi sửng sốt trong chốc lát, hắn khẽ gật đầu cười với vợ chồng McCoy, dùng tiếng Ý chào hỏi lại, giả bộ coi bọn họ là người Ý.
Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh tim đập thình thịch, quá mức vui mừng!
Vừa không biết làm thế nào để tiếp cận bọn họ, thế mà chỉ trong chớp mắt, bọn họ lại chủ động bắt chuyện với hai người. Đã thế còn là hai vợ chồng siêu giàu ân cần hỏi thăm cô và Lâm Phi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK