Lâm Phi quay đầu lại, lặng nhìn cô một hồi rồi nói :
- Trước mặt tôi cô nói những lời đầy mưu mô và máu lạnh như vậy không sợ tôi chạy mất à?
Tính tình Tô Ánh Tuyết cũng không tệ, vừa cười dí dỏm vừa tự nhiên nói :
- Cho dù tôi không nói thì anh cũng đoán được suy nghĩ của tôi. Nói trắng ra thì cách suy nghĩ của tôi và anh trên một phương diện nào đó rất giống nhau. Hơn nữa, anh còn dám giết người thì sợ gì tôi chứ?
Trong lòng Lâm Phi có chút dư vị gì đó khác thường, trong mắt hiện ra một tia vui mừng. Không kể đến việc thích hay không thích nhưng người con gái này càng ngày càng thu hút hắn.
Cái này chẳng phải “ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” , “ nhân dĩ quần phân, khí vị tương đầu” sao?
Có thể, hắn thực sự không hợp với một người phụ nữ bình thường. Những kiểu con gái đa nhân cách, trái luân thường đạo lý, không chịu tuân thủ những quy tắc sẵn có, nội tâm còn chứa một chút tà tâm sẽ thích hợp với hắn hơn.
Lâm Phi cũng không muốn che giấu suy nghĩ lúc này của mình, nhìn Tô Ánh Tuyết từ kính chiếu hậu, cười nói :
- Tô Ánh Tuyết tiểu thư, cô có biết cảm giác của tôi đối với cô bây giờ giống với cái gì không?
- Cái gì?
Tô Ánh Tuyết có chút mong mỏi câu trả lời.
- Giống như một con cá mập đang đói trong biển lớn ngửi thấy mùi máu tươi….
Tô Ánh Tuyết sửng sốt một chút, hai má lúm đồng tiền liền đỏ ửng lên.
Hai người trầm mặc một lát, không khí trong xe có chút mập mờ.
Lâm Phi ý thức được câu nói đó của hắn có chút quá đáng, như thể đang muốn ăn thịt người con gái này, liền cười khoan khoái nói :
- Tổng giám đốc Tô, muộn như vậy rồi, cô muốn về công ty hay về nhà?
Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên nói :
- Tôi muốn nhìn cá mập…
- Hả?
Lâm Phi quay đầu lại nhìn cô
- Tôi phải đưa cô đi đâu xem cá mập đây?
Tô Ánh Tuyết có chút ngượng ngùng, chu cái miệng lên nhẹ nhàng nói ;
- Trong Thủy Tộc Quán Lâm An có đấy…
- Muộn thế này rồi họ còn mở cửa không?
- Mở cửa tới chín giờ tối.
Tô Ánh Tuyết chắc chắn nói.
- Sao cô biết?
Lâm Phi có chút bực dọc.
Mặt Tô Ánh Tuyết có chút ngượng ngùng, ngập ngừng không nói lên lời, chỉ là trong đôi mắt nhìn Lâm Phi chan chứa mong chờ.
Lâm Phi nhớ tới chuyện người con gái này tự nuôi một con rùa, liền hỏi :
- Tô Ánh Tuyết, không phải cô thường xuyên tới Thủy Tộc Quán xem động vật đấy chứ?
Tô Ánh Tuyết chu miệng lên nhưng rồi lại ngập ngùng cúi đầu, vô cùng phức tạp như thể cô đang lo lắng bị chê cười nhưng lại không muốn phủ nhận, do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu cái rụp, thừa nhận rằng cô thường xuyên tới đó.
- Trước đây mỗi tháng đi một hai lần, nhưng dạo này bận rộn quá nên chưa đi được.
Lâm Phi cười nói:
- Cô thích nhìn động vật vậy sao? Tới vườn thú là được mà. Vườn thú động vật hoang dã Lâm An chẳng phải cũng to lắm sao?
Ai ngờ, hai mắt Tô Ánh Tuyết sáng lên, hưng phấn tới độ nhảy lên cả chiếc ghế bên cạnh ghế lái xe, hỏi :
- Anh đi vườn thú rồi sao? Tôi rất thông thuộc chỗ đó. Vì thuận đường nên tôi thường đi hết vườn thú sẽ đến Thủy Tộc Quán. Nhưng hôm nay đóng cửa mất rồi, đành để cuối tuần đi vậy.
Lâm Phi trợn tròn mắt, cảm giác người con gái này có lẽ là khách quen của hai khu này.
Mỗi tháng đều tới vườn thú và Thủy Tộc Quán một đến hai lần? Thật không tưởng tượng nổi?
- Cô mà cũng nhàn nhã vậy sao?
Tô Ánh Tuyết cũng lười che dấu, nói :
- Tôi đâu có đi hết một lượt, tôi chỉ thích một số động vật trong đó thôi, rồi cho chúng nó ăn một chút. Nhanh lắm.
Nói đến chuyện đi dạo quanh vườn thú, Tô Ánh Tuyệt đột nhiên trở lên hoạt bát, còn đắc ý nhắc đến mối quan hệ tốt giữa cô với những người chăn nuôi ở đó, tự nhận là khách quen của vườn thú, từ nhỏ cô đã đến đây xem, cô đã chứng kiến rất nhiều nhân viên chăm sóc, thậm chí cả viện vườn thú nghỉ hưu.
Lâm Phi dở khóc dở cười, xem ra sau này người lái xe như hắn sẽ phải tới đây nhiều rồi. Nói thực thì hắn vẫn rất ngạc nhiên. Không kể đến chức vụ Tổng giám đốc của một công ty, chỉ xét là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, trẻ trung như vậy lại thích nơi vườn thú thối hoắc, nói ra chắc chẳng có ai tin.
Nhìn vẻ mặt mong đợi của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi không nhẫn tâm nói không đi. Dù sao người ta cũng là chủ, thích đi đâu thì đi.
Chiếc xe rẽ ngoặt một lần rồi cứ phóng thẳng theo bở Đông Hải đến thế giới thủy cung Lâm An.
Hơn nửa tiếng sau xe cũng đến Thủy Tộc Quan lúc tối. Vì đang là trong tuần nên người cũng không nhiều lắm, chỉ thấy một vài ông bà dẫn cháu đi dạo.
Sau khi Lâm Phi dừng xe mua vé rồi cùng Tô Ánh Tuyết bước vào Thủy Tộc Quán.
Vì Lâm Phi mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần Tây, đi cùng Tô Ánh Tuyết giống như một đôi tình nhân đã có sự nghiệp ổn định, thu hút không ít ánh mắt người đi đường, thậm chí có người còn hâm mộ.
Tô Ánh Tuyết vốn không để ý tới những ánh mắt đó, vừa bước vào Thủy Tộc Quán mắt cô đã hoàn toàn chú ý tới những động vật sống dưới nước sau tấm thủy tinh công nghiệp.
Thỉnh thoảng còn lấy điện thoại chụp những con cua biển, tôm hùm, cá chình… Nếu những loài động vật kia không chịu phối hợp bơi lội thì cô lại buồn bực nhíu đôi lông mày lá liễu xinh đẹp, gương mặt u oán như thể đang trách nhưng con vật kia không nghe lời cô.
Lâm Phi đừng cạnh nhìn từng cảm xúc thể hiện qua nét mặt của người con gái này, không nhịn được cười :
- Ánh Tuyết, cô nói xem nếu những người trong công ty nhìn thấy bộ dạng này của cô liệu họ còn gọi cô là Tổng giám đốc nữa không?
Hắn dần dần thích ứng với việc gọi thẳng tên của người con gái này. Gọi “ Tiểu Tuyết” e rằng có chút khó khăn.
Tô Ánh Tuyết chớp chớp mắt, trưng vẻ mặt đương nhiên lên nói ;
- Bọn họ dám cười tôi, tôi sẽ đuổi việc họ.
Lâm Phi cứng lưỡi. Suýt nữa thì hắn quên mất người con gái này vẫn còn một mặt ương ngạnh máu lạnh. Nhưng, bình thường thì sẽ chẳng có người nhân viên nào của Khuynh Thành tới đây xem những tướng binh tôm cua này.
Hai người cứ đi, cứ đi đến một đại sảnh hình tròn ở vị trí mấu chốt, bốn bề xung quanh là những động vật dưới nước có kích thước tương đối to. Tô Ánh Tuyết muốn nhìn thấy cá mập đang bơi.
Ngược lại, không kể đến loài cá mập cỡ lớn, chỉ cần là những con cá mập nhỏ dài khoảng hai mét đã khiến không ít người phải khóc.
Tô Ánh Tuyết chăm chú nhìn cá mập một lúc, đột nhiên như nhớ ra điều gì, đắc ý ngoảnh đầu nhìn Lâm Phi nói :
- Lâm Phi, cá mập không có bong bóng cá đấy nhưng lúc ngủ cá mập vẫn có thể bơi mà không bị chìm xuống. Anh có biết là tại sao không?
Lâm Phi sững sờ, cười quái dị nói ;
- Cô đang kiểm tra kiến thức về động vật dưới nước của tôi à?
Tô Ánh Tuyết không phủ nhận, dương dương tự đắc nói :
- Không phải lúc nào anh cũng để bộ dạng hiểu biết mọi chuyện sao? Vấn đề nhỏ xíu thế này mà cũng làm khó được anh à?
Nhìn bộ dạng vẫy đuôi tự đắc của cô, Lâm Phi không biết vẻ tự đắc đó của cô từ đâu mà đến.
- Có muốn tôi nói cho anh biết không?
- Vì cơ quan khống chế việc bơi của cá mập ở tủy sống chứ không ở đại não nên dù lúc cá mập ngủ cũng có thể bơi trong vô thức.
Không đợi Tô Ánh Tuyết nói đáp án, Lâm Phi đã ung dung nói ra đáp án của hắn.
Tô Ánh Tuyết đầu tiên thì kinh ngạc, sau đó có chút ảo não, chu cái miệng, giận dỗi liếc nhìn Lâm Phi.
- Có nhầm hay không vậy? Đến cả những loài động vật mà anh cũng biết sao? Không để cho người ta chút sĩ diện gì…
Tô Ánh Tuyết cảm thấy bất lực. Chẳng lẽ trong đầu người đàn ông này có lắp phần mềm tìm kiếm Sougou à? Sao cái gì anh ta cũng biết vậy?
Lâm Phi nhìn bộ dạng giận dỗi của người con gái trước mặt hắn, trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường, ánh mắt ôn hòa, bất chợt đưa tay vuốt mặt cô.
Tô Ánh Tuyết có chút tê dại trước ảnh mắt của Lâm Phi, cô muốn tránh nhưng thân thể cô như đông cứng, đứng trơ trơ nhìn cánh tay đang giơ ra muốn vuốt má cô.
Bàn tay vừa giơ ra được một nửa thì đột nhiên thấy có tiếng động từ nơi không xa vang đến, cắt đứt thế giới màu hồng của hai người.