Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Grư-ư-ư…
Tên áo đen tưởng Lâm Phi đang thất thần, bắt lấy cơ hội, gào thét một tiếng rồi xông lên, nắm chặt nắm đấm công kích huyệt thái dương của Lâm Phi.
Lâm Phi không cần nhìn, không biết sao tay đã nhanh hơn một bước, bàn tay trái như đao nện xuống đầu đối phương!
- Phốc!
Đầu của tên áo đen bị vỡ nát, xương cốt cùng máu me nổ tung.
- Ah!!
Vương Tử Tình thét lên một tiếng, cô từng cho rằng phim kinh dị rất thú vị, cảm thấy mình rất to gan, nhưng thấy cảnh tượng này, cô vẫn không nhịn được mà hét lên.
Hình tượng của Lâm Phi trong lòng cô đã bị phá vỡ triệt để!
Đây là người đàn ông giống như bạo quân trong thời đại nô lệ.
Lâm Phi không thèm để ý đến việc Vương Tử Tình đã chứng kiến hết thảy, hắn lắc tay cho bọt máu rơi xuống, lau sạch quần áo mình rồi quay đầu trở về núi.
- Anh Lâm…Lâm Phi! Anh muốn đi đâu?
Vương Tử Tình khẽ giật mình, tại sao Lâm Phi lại không để ý đến cô mà đã bỏ đi rồi?
- Anh phi! Anh Phi đừng bỏ lại em! Anh đợi em đã! Ai da…
Vương Tử Tình muốn đứng lên nhưng vừa giẫm trên mặt đất, cô mới phát hiện giày cao gót của mình không biết đã bị ném đi đâu, đôi chân mịn màng giẫm phải bùn đất, đá vụn, cỏ cây trên mặt đất đau đến muốn chảy nước mắt.
Cô bất lực bật khóc như một đứa trẻ, ngẩng đầu lên không thấy bóng dáng Lâm Phi đâu?
Vương Tử Tình nhìn trái nhìn phải, ngoài thi thể đã chết, cùng mùi máu tanh nồng tràn ngập không khí ra thì chỉ còn lại vực sâu yên tĩnh.
Gió lạnh thổi vào người, cô rụt thân thể mềm mại của mình lại, khóc cũng không dám, sợ gặp phải dã thú.
Cô hận không thể ngất đi ngay lúc này, nhưng ngoài trừ việc đứng lên, mau chóng xuống núi tìm người giúp đỡ thì cô không còn lựa chọn nào khác.
Dù là mỗi bước chân chạm đất đều đau đến thấu xương nhưng cô cũng chỉ có thể lau nước mắt, cắn răng kiên trì.
Cô không hiểu vì sao Lâm Phi lại giả vờ không biết mình, chẳng lẽ Lâm Phi chỉ là đến giết người chứ không phải đến cứu cô?
Tất cả mọi chuyện là sao, không phải trong bữa tiệc vẫn còn bình thường sao?
Trong lòng cô không ngừng tra hỏi mình, suy đoán tất cả mọi khả năng để xua đi chút sợ hãi…
Lúc này Lâm Phi đã xuống núi, hắn cũng không lái chiếc xe trước đó mà lái Suv của Thanh Phong đường rời khỏi.
Vương Tử Tình trên núi ra sao, hắn không thèm để ý. Nếu không phải năm đó hắn đã đồng ý trước mặt cha hắn thì thậm chí hắn sẽ bẻ gãy cổ Vương Tử Tình, rồi chạy đi giết Vương gia một trận gió tanh mưa máu rồi!
Đối với Lâm Phi mà nói, không giết Vương Tử Tình đã là ơn trạch lớn nhất đối với cô rồi.
Hắn rút điện thoại ra vừa lái xe vừa gọi cho Eva, giọng điệu trầm thấp:
- Eva, nói cho tôi biết vị trí của Victor.
Eva không nhiều lời, rất nhanh đã gửi cho Lâm Phi tọa độ, là tại đông cảng Lâm An.
- Chủ nhân, đây là vị trí du thuyền của Victor, gã đã dừng ở Lâm An rất nhiều ngày rồi.
Eva nói.
Lâm Phi hỏi:
- Cô điều tra thêm, gã có tiếp xúc với thế giới ngầm Hạ Quốc không.
Một lát sau, Eva trả lời:
- Không hề có tài liệu liên quan đến, nhưng Victor hiểu rõ “LOOK”, nếu gã muốn giếu diếm gì đó thì cũng có thể trách được tai mắt của LOOK.
- Tôi biết, cho nên…tôi quyết định đích thân đi gặp gã một lần.
Eva trầm mặc một hồi lâu, giọng điệu hơi run rẩy, nhịn không được hỏi:
- Chủ nhân…ngài…muốn giết Victor? Điều này có ảnh hưởng quá lớn không…
Lâm Phi bình tĩnh nói:
- Giao tình nhiều năm, tôi cũng không hy vọng giết gã, nhưng cuối cùng có giết hay không phải xem gã có làm ra chuyện không thể không chết hay không.
Eva thở dài, nhẹ “dạ” một tiếng rồi không nói gì thêm.

Căn cứ tổng bộ Thanh Phong đường, trong phòng hội nghị, Ngô Khâm đi đi lại lại, không biết vì sao lòng đầy bất an.
Gã nhìn đồng hồ trên tay, đã qua giờ dự đoán.
- Vẫn không liên lạc được sao?
Ngô Khâm quay đầu hỏi Từ Xảo, thư ký bên cạnh.
Từ Xảo bỏ điện thoại xuống, nhíu mày lắc đầu:
- Đường chủ, không có người nghe, chỉ sợ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Ngô Khâm phẫn nộ đập tay lên bàn, khiến cho mấy người cốt cán trong Thanh Phong đường đều run rẩy.
- Sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn…đó là “ Vô cấu giả” mà hội trưởng phái xuống cho chúng ta sử dụng. Dù là cao thủ cấp Bạch Ngân cũng không thể dễ dàng đánh bại bọn chúng….lẽ nào Ngô Vĩnh của Vương gia già như vậy rồi mà thực lực vẫn còn tăng trưởng hay sao?
- Huống hồ dựa theo kế hoạch đã định, người chúng ta sắp xếp vào, chỉ cần phá hư mạch điện, thừa cơ bắt Vương Tử Tình đi là được, cơ bản không có thời gian cho người của Vương gia kịp phản ứng, sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Hoa Tập ở bên cười híp mắt, đứng dậy an ủi Ngô Khâm:
- Anh yêu, đừng nên lo lắng quá, những tên vệ sĩ của Vương gia kia không thể ngăn cản được “ Vô cấu giả”, em thấy cứ đợi lúc nữa sẽ có tin tức.
- Mấu chốt là những người tiếp ứng kia tại sao lại không nghe điện thoại?
Ngô Khâm ảo não vô cùng. Trước đó gã đã tổn thất bốn tên Huyết Nha, đã bị người ta đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gái, nếu không có Hoa Tập dùng lực lượng Hoa gia đến bảo vệ gã, chức Đường chủ này gã đã không còn cách nào ngồi tiếp được rồi.
Lần này cấp trên phái hai tên trong đội đặc biệt khác của Nha Vũ, hai tên hãn tướng trong “ Vô cấu giả” cho gã sử dụng. Vô cấu giả là bộ đội “ tử sĩ”, thần bí hơn Huyết Nha nhiều.
Mà lần này, mục đích chỉ có một, là thừa cơ người trong tiệc rượu thương hiệp không chú ý tới, làm hỗn loạn hiện trường, bắt cóc Vương Tử Tình.
Về phần tại sao lại làm như vậy, gã không cần biết, cũng không dám hỏi nhiều, đây là nhiệm vụ cho đường chủ địa bàn Lâm An!
Nếu cho gã đủ sức mạnh, mà đến một nha đầu trong địa bàn mình cũng không giải quyết xong, vậy thì vị trí đường chủ này e là càng ngày càng xa gã rồi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, nữ thư ký Từ Xảo sau khi nhận điện thoại, sắc mặt đại biến.
- Đường chủ…
Từ Xảo nghẹn ngào nói:
- Không hay rồi, tai mắt bên cảnh sát truyền tin tới, nói là trong quá trình bắt cóc Vương Tử Tình, một tên Vô cấu giả đã bị giết!
- Cái gì?
Ngô Khâm lảo đảo thiếu chút nữa thì đặt mông xuống đất, run giọng nói:
- Làm sao có thể…là Ngô Vĩnh giết?
Từ Xảo lắc đầu:
- Không phải, nghe nói Ngô Vĩnh bị thương, người giết Vô cấu giả là… là…
- Lắp bắp cái gì! Nói mau! Rốt cuộc là ai?
Ngô Khâm giận dữ, trừng tròn mắt.
Từ Xảo run giọng:
- Là Lâm Phi…tên giết Huyết Nha…
Sắc mặt Ngô Khâm bỗng tái nhợt, chán nản gục trên bàn, Hoa Tập bên cạnh cũng kinh sợ, càng không nói đến các thành viên khác trong Thanh Phong đường.
Vốn tưởng rằng trò chơi với Lâm Phi vẫn còn đó, nhưng Lâm Phi chậm chạp không làm ra chuyện gì, coi như sóng êm biển lặng.
Cho nên Ngô Khâm tưởng rằng Lâm Phi không có ý báo thù.
Tuyệt không ngờ tới, trong giờ khắc quan trọng này, hắn lại xuất hiện, giết chết một tên Vô cấu giả quý báu.
- Sao có thể như vậy…sao hắn lại xuất hiện ở đó!
Ngô Khâm suýt chút nữa thì phun ra máu:
- Đi! Mau phái người đi điều tra Vô cấu giả còn lại hiện đang ở đâu? Vương Tử Tình đã bị người khác mang đi chưa? Mau đi bắt nó về!
Đám người dưới cuống quýt “ dạ dạ”, cũng không ngồi yên mà vội vàng lao vào làm việc.
Ngô Khâm nắm chặt hai nắm đấm, lầm bầm:
- Giỏi….Lâm Phi mày năm lần bảy lượt đối đầu với tao, phá hỏng đại sự của tao…nếu Ngô Khâm tao và Thanh Phong đường xong đời, có chết cũng phải kéo mày xuống làm đệm lưng!!
Hoa Tập vẻ mặt chua xót, nhẹ nhàng vỗ về Ngô Khâm, trong mắt cũng tràn đầy oán độc. Tên Lâm Phi khiến người đàn ông mình chật vật thế này, tuyệt đối không để hắn sống thoải mái vậy được!
Mà cùng lúc này, Lâm Phi đang lái xe của Thanh Phong đường đi về phía đông cảng.
Suv đỗ ở trên bến cảng, Lâm Phi xuống xe, trực tiếp đi về hướng cách đó không xa nơi một du thuyền sang trọng đang đỗ.
Ngọn đèn màu xanh tím chiếu sáng những đường cong trên du thuyền.
Trên boong thuyền, một người phụ nữ mắt xanh tóc vàng mặc chiếc áo màu trắng tay ngắn rộng thùng thình, phía dưới lộ ra cặp chân thon dài đang ngồi hóng gió, trên tay cầm điếu thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK