Giọng nói của Tiêu Dung Diệp tràn đầy vô lực, hắn không ngốc, tự nhiên biết dụng ý thân mẫu an bày Tư Đồ Lan Cẩn ở bên cạnh mình.
Thứ nhất là vì giữa bọn họ có thể hiểu biết thêm về nhau, bồi đắp thứ gọi là cảm tình; thứ hai cũng là vì giám thị hắn, mẫu phi mình làm như vậy, hoàn toàn là kết quả tranh đấu nhiều năm ở trong cung, khiến cho bà không đồng ý tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm con trai của mình.
"Không có gì không thích hợp, sớm muộn gì ngươi và Lan Cẩn cũng sẽ ở cùng nhau, vị trí Thần vương phi trừ bỏ nàng, sẽ không có khả năng tuyển chọn người khác. Cho nên ta hoàn toàn yên tâm để nàng bồi ở bên cạnh ngươi, về phần ánh mắt người ngoài, bản cung hoàn toàn không cần để ý. Người muốn chê cười bản cung tự nhiên rất nhiều, nếu vì ánh mắt của bọn họ mà ta không làm chuyện mình muốn, vậy thì không phải là Liễu Hoa Ý ta!"
Thủ đoạn trong cung của Ý phi phải nói là không người theo kịp, có thể ổn định vị trí phi tử này, tự nhiên có thủ đoạn cao minh của bà.
"Nhưng, mẫu phi..."
"Khởi bẩm Ý phi nương nương, Tư Đồ Lan Cẩn tiểu thư yết kiến." Giọng nói của thái giám Hải Đại Bằng xen vào, hoàn toàn cắt đứt lời nói của Tiêu Dung Diệp.
"Lan Cẩn đến rồi sao, mau cho mời!"
Nghe được Lan Cẩn đến đây, khuôn mặt Ý phi đều vui đến sắp chảy ra nước rồi, tiếp đó ý bảo Tiêu Dung Diệp vẫn còn quỳ một gối đứng dậy, đứng ở cạnh mình.
"Vâng, cho mời Tư Đồ tiểu thư!"
Nhìn theo hướng của Hải Đại Bằng chắp tay thi lễ, Tư Đồ Lan Cẩn một thân hoa phục xuất hiện ở trong mắt Ý phi và Tiêu Dung Diệp.
Tư Đồ Lan Cẩn chải đầu bích loa kế, mặt hoa đào ửng hồng, da thịt trắng nõn, vô luận đứng ở chỗ nào, đều trở nên tỏa sáng
"Thần nữ Tư Đồ Lan Cẩn gặp qua Ý phi nương nương, nguyện nương nương trường nhạc an khang."
Tiếp đó, chuyển hướng thi lễ với Tiêu Dung Diệp.
"Thần nữ gặp qua Thần vương điện hạ, nguyện điện hạ vạn an."
Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, giống như giọng điệu lúc trước của nàng.
Nhìn Tư Đồ Lan Cẩn, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp vẫn lạnh nhạt như trước. Dù nữ tử trước mắt đoan trang tao nhã, mỹ lệ hào phóng như thế nào, cũng không đáng yêu mũm mĩm bằng tiểu Cẩu Đản.
Đột nhiên, bộ dáng Lệ Ảnh Yên mặc một thân trang phục nữ tử chui vào trong đầu Tiêu Dung Diệp.
"Lan Cẩn, mau mau đứng lên. Đến, đến ngồi bên cạnh bản cung!" Tiếp đó, Ý phi giữ vị trí bên cạnh cho nàng.
Thấy vậy, Tư Đồ Lan Cẩn lại thi lễ lần nữa.
"Thần nữ sợ hãi, nương nương nâng đỡ như thế, sợ là sẽ khiến người khác hiểu lầm Lan Cẩn ỷ sủng sinh kiều."
Thấy Tư Đồ Lan Cẩn tiến thối thích đáng, Ý phi hiếm khi vui vẻ.
"Ôi chao, Lan Cẩn, không sao, bản cung thích con, nuông chiều con còn không đủ. Con nói đúng không, Diệp nhi?"
Mắt Ý phi rất sắc bén, tự nhiên biết lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn là cho Tiêu Dung Diệp nghe. Cái gì mà sợ khiến người khác hiểu lầm, trong Bích Tiêu cung to như vậy, trừ bỏ Ý phi bà và Tư Đồ Lan Cẩn, chỉ còn lại Tiêu Dung Diệp với vẻ mặt lạnh nhạt, trừ bỏ nói cho hắn nghe, còn có những người khác sao!
Nghe thân mẫu ném vấn đề sang cho mình, Tiêu Dung Diệp vội vàng trả lời.
"Mẫu phi rất thích Tư Đồ tiểu thư, đây nhất định là do cử chỉ của Tư Đồ tiểu thư. Tư Đồ tiểu thư thông minh, thanh khiết như vậy, tự nhiên là sẽ không vượt quá thân phận ngồi ở bên cạnh mẫu phi. Tư Đồ tiểu thư, Dung Diệp nói đúng không?"
Tiêu Dung Diệp mở miệng là gọi một tiếng Tư Đồ tiểu thư, Tư Đồ Lan Cẩn nghe đến tự nhiên cảm thấy rất không tốt. Huống chi lời nói sắc bén này đúng là nói cho nàng nghe, nhắc nhở nàng cuối cùng vẫn là nữ võ tướng, làm sao có thể cùng ngồi cùng ăn với phi tần cao quý?
Chỉ là, Ý phi không cho là như vậy, bà thích Tư Đồ Lan Cẩn, vì sao phải đi để ý ánh mắt những người khác?
"Đồ hỗn trướng, đến phiên ngươi tới giáo huấn bản cung sao?"
Ý phi khôn khéo bực nào, tự nhiên nghe được lời nói này của nghịch tử là gián tiếp nói bà nuông chiều Tư Đồ Lan Cẩn.
Ý phi tức giận đến phổi sắp nổ tung, hô hấp không ổn định, đứa con bất hiếu này thật đúng là càng ngày càng càn rỡ, thật đúng là lúc nên tìm một người quản giáo hắn rồi.
"Nương nương không cần quá nóng giận ý trong lời nói của Thần vương điện hạ, Lan Cẩn không muốn người đó hiểu lầm Lan Cẩn, cảm thấy Lan Cẩn không biết tự lượng sức mình muốn bám cành cao, được ngài nâng đỡ liền ỷ sủng sinh kiều."
Tư Đồ Lan Cẩn là một người như thế, mỗi khi trong gia tộc tràn đầy mùi thuốc súng, nàng đúng lúc xen vào đề tài, khiến vấn đề trong gia tộc bọn họ biến thành nhỏ nhất.
"Lan Cẩn, con - hài tử ngốc, quen suy nghĩ cho người khác, sao không nghĩ cho bản thân!"
Ý phi thâm tình nói qua, Tư Đồ Lan Cẩn nàng vốn là bị lời nói sắc bén của Tiêu Dung Diệp làm tổn thương, lúc này lại còn muốn giúp hắn giải vây, thật đúng là hài tử khiến người khác yêu mến!
"Lan Cẩn ngốc, sẽ thay người kia suy nghĩ. Lan Cẩn chỉ đơn thuần không muốn ngài và điện hạ có hiểu lầm gì với nhau!"
Lúc nói chuyện, ánh mắt Tư Đồ Lan Cẩn cố ý vô ý liếc sang Tiêu Dung Diệp, có lẽ bên trong dung mạo thâm thúy này vẫn chưa biểu lộ cái gì khiến nàng có thần sắc mừng rỡ, nhất thời cảm giác phiền muộn mất mác tự nhiên nảy sinh.
"Được rồi, Lan Cẩn, khổ cho con, là bản cung không tốt. Diệp nhi, con cũng không có ý đó, đúng không?" Ý phi tìm một cái bậc thềm cho mình? Tiêu Dung Diệp không khỏi cười nhạo ở trong lòng, mẫu thân của mình thật đúng là thích Lan Cẩn này!
"Đúng, bổn vương cũng có chỗ không đúng. Lan Cẩn, ngươi chớ để ở trong lòng!"
Theo lời Ý phi, Tiêu Dung Diệp cũng không nói lời sắc bén gì, đành phải kiên trì nói vào một câu, xem như áp chế chuyện không thoải mái này.
Có lẽ thấy Tiêu Dung Diệp xin lỗi Tư Đồ Lan Cẩn, Ý phi mừng rỡ đến sắp đốt pháo.
"Thật tốt, bản cung muốn thấy nhất là hai người các con hòa thuận mĩ mãn, bản cung cũng sớm được ôm tôn tử!"
Lời nói Ý phi một khi nói ra, nhất thời khiến mặt Tư Đồ Lan Cẩn đỏ bừng, trái lại Tiêu Dung Diệp vẫn là bộ dáng lãnh khốc không coi ai ra gì như trước.
Một lúc sau, Ý phi mỉm cười như một đóa phù dung, đứng dậy tiến lên, đặt tay Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Lan Cẩn ở chung một chỗ.
"Lan Cẩn, từ nay về sau, con liền đi theo Diệp nhi, đến sống ở Thần vương phủ. Sau này hai người các con, mỗi ngày đều vội tới thỉnh an bản cung! Hiểu chưa?"
- - phân cách tuyến - -
Giao Lệ Ảnh Yên - cái đuôi gây sự này cho Tiêu Dung Vĩ, nàng làm sao có thể yên tĩnh đây!
"Đến đến đến, bắt đầu, bắt đầu, Lục vương gia, lần này người đặt cái gì? Đại hay tiểu?" Lệ Ảnh Yên lưu manh bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế, một đôi mắt trong suốt mang theo hài hước nhếch lên.
"Đặt... đại, bổn vương liền mẹ nó đặt đại!"
Tiêu Dung Vĩ không chịu thua tiếp tục lựa chọn đặt đại.
"Đặt đại? Được, vậy thì đặt đại đi, nhưng mà vương gia, ta nên nhắc nhở ngài một câu, ngài đã thua ta hai trăm lượng bạc rồi. Còn có mấy người thị vệ các người đều thiếu ta ba mươi lượng bạc!"
Lệ Ảnh Yên thấy vương gia và thị vệ đều thua đến toàn thân cao thấp chỉ còn một kiện y phục, cười đến sắp rơi răng xuống đất rồi.
"Bổn vương thiếu tiền sao? Không thiếu tiền, đúng không, cho nên ngươi còn sợ bổn vương nợ ngươi bạc không trả ư?" Tiêu Dung Vĩ tức giận trừng mắt với Lệ Ảnh Yên, nàng là đang cười nhạo mình không có bạc sao?
"Hương Hương biết vương gia có bạc, tự nhiên là không sợ. Nhưng mà ngài thua cũng quá thảm rồi, chỉ còn lại một kiện quần áo. Nếu ngài lại thua nữa, chúng ta sẽ viết giấy nợ đó!"
Lệ Ảnh Yên tiếp tục chơi trò chơi không có tiết tháo, lại nói hôm nay nàng thật đúng là thành công, lại có thể đến đây lừa đám đần độn này hơn ba trăm lượng bạc. Ha ha ha, đống bạc trắng bóng này còn không thể cao bằng tòa núi nhỏ sao!
Lại nói, Lục vương gia - kẻ ngu ngốc này không nhận ra mình là Cẩu Đản, Lệ Ảnh Yên nàng cũng chỉ tương kế tựu kế, suy nghĩ cho mình cái tên "Hương Hương" không có tiết tháo này.
"Viết giấy? Được, chúng ta sẽ viết giấy. Lại thua, ngày mai bổn vương xin cơm trên đường!"
Nghe được lời nói thiếu tâm nhãn của Tiêu Dung Vĩ, Lệ Ảnh Yên cười đến vô cùng giảo hoạt. Lại nói, hắn và nam cặn bã họ Tiêu thật không hổ là hai huynh đệ, đều ngu ngốc lại thêm đần độn như vậy.
"Lục vương gia quả nhiên vênh váo tận trời. Được rồi, Hương Hương chờ ngày mai ngài xin cơm ở trên đường."
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền đè nặng chén xúc xắc, chuẩn bị mở
"Đại, đại, đại!"
Cùng lúc Lệ Ảnh Yên mở chén lên, tâm Tiêu Dung Vĩ lập tức rơi xuống đến mười tám tầng Địa Ngục.
"Con tôm, ta không mù đi, sao lại là tiểu?"
Tiêu Dung Vĩ kém chút quỳ khóc trên đất, xong hết rồi, vẻn vẹn một buổi chiều, mẹ nó tất cả đều là tiểu. Hóa ra vui đùa một chút, xác xuất còn thấp hơn trên trời rơi vàng xuống!
Mới đấu một lúc, trên mặt Tiêu Dung Vĩ và mấy người thị vệ đều dán giấy, mặt trên lại có thể không có tiết tháo viết: Ta là ngu ngốc; ta là sát bút; ta là đần độn và một loạt lời nói không có tiết tháo.
"Lục hoàng đệ!"
Đúng lúc đám người đang chơi vui vẻ đến ngất trời, giọng nói Tiêu Dung Diệp truyền đến từ ngoài cửa.
Mấy người đang chơi vui vẻ, hoàn toàn không rảnh bận tâm Tiêu Dung Diệp.
Đẩy cửa, Tiêu Dung Diệp đột nhiên hít một hơi. Thấy một màn không có tiết tháo ở trước mắt này, hắn nhất thời sợ ngây người.
Mẹ nó, đây là tình huống gì? Hoàng cung này trở thành đổ phường rồi sao? Cẩu Đản này thật đúng là càng ngày càng kỳ quái.
"Này, nữ cặn bã, nàng lại làm cái chuyện không có tiết tháo gì rồi!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp đổ ập xuống, mọi người ào ào quay đầu.
Nhất thời, Tiêu Dung Diệp gần như bị bộ dạng mấy người Tiêu Dung Vĩ dọa sợ.
Tiêu Dung Diệp hít sâu một hơi, tiếng nói trầm thấp mang theo không thể tưởng tượng nổi nói qua - -
"Mẹ nó, các ngươi làm gì vậy, giả quỷ hả?"