Rượu và thức ăn bị Lệ Ảnh Yên - kẻ ngu ngốc này không cẩn thận để trật, chỉ nghe "choang" một tiếng, rượu, thức ăn và chén đĩa ‘choang choang’ vỡ nát ở dưới đất. Cảnh tượng thình lình xảy ra, Lệ Ảnh Yên vội vàng muốn tiến lên thu dọn rượu và thức ăn bị đánh vỡ, không cẩn thận trượt chân, nàng liền ngã trên mặt đất - -
"Cẩn thận!" Thấy Lệ Ảnh Yên ngã bổ nhào xuống đất, nam tử tay mắt lanh lẹ đỡ nàng lại, để nàng tránh phải ngã nhào trên đất.
Lệ Ảnh Yên còn chưa kịp hô đau, bản thân đã bị một đôi tay ôm thắt lưng.
Lệ Ảnh Yên kinh hãi ngước mắt, bởi vì động tác sốt ruột, mũ rơm của nam tử rơi xuống đất, không có mũ rơm che, khuôn mặt nam tử tuấn dật liền nổi bật ở trong đôi mắt của Lệ Ảnh Yên.
Đôi mắt dừng lại ở hình ảnh này rất lâu, giống như xuyên qua ngàn năm chờ đợi, Lệ Ảnh Yên nằm mơ cũng thật không ngờ, nàng lại gặp hắn!
Hoắc Thiếu Nghi, nam tử nàng trông mông năm năm - - đã trở lại!
Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hoắc Thiếu Nghi hơi hơi rung động, nàng là - - Yên Nhi?
"Yên Nhi?" Giọng nói bình tĩnh khàn khàn của Hoắc Thiếu Nghi, nhẹ giọng gọi.
Là hắn, thật sự hắn! Hắn đã trở lại! Trong lòng Lệ Ảnh Yên có một tia mừng thầm ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều khó tin hơn, không phải hắn nói sẽ không bao giờ trở lại nữa sao? Làm sao có thể...
"Khách quan, ta hoàn toàn không hiểu người đang nói cái gì?" Lệ Ảnh Yên xoay vặn tránh khỏi Hoắc Thiếu Nghi, tiếp đó ngồi xổm xuống, thu dọn lại rượu và thức ăn đánh rơi trên mặt đất.
Hóa ra gặp lại người xưa, nội tâm sẽ không bình tĩnh như thế, Lệ Ảnh Yên nàng không khỏi cười khổ ở trong lòng. Nàng từng ngu ngốc lại buồn cười cho rằng, thời gian năm năm, nàng cho rằng nàng có thể quên, ít nhất sẽ không u mê như vậy nữa, nhưng vào một khắc gặp được hắn, tâm vẫn là co rút đau đớn liên tục, hóa ra muốn quên một người không phải chỉ cần thời gian lâu, khoảng cách xa thì có thể quên.
Hồi ức như thủy triều đánh úp về phía Lệ Ảnh Yên, trong nháy mắt vô số hình ảnh tốt đẹp đều hiện lên ở trong đầu, nhớ đi nhớ lại, nước mắt của Lệ Ảnh Yên không khống chế được mà chảy xuống.
Nước mắt trong suốt rơi vào trong rượu và thức ăn, giống từng giọt máu đang chảy ra từ trong lòng mình.
Nàng không thể khóc, tuyệt đối không thể, nhất là vì nam nhân!
Nước mắt dần dần làm mơ hồ tầm mắt của Lệ Ảnh Yên, hai mắt đẫm lệ rơi vào trong không gian mờ ảo, không nhìn được rõ ràng, mảnh nhỏ chén đĩa liền cắt trúng tay nàng.
"Á" Lệ Ảnh Yên theo bản năng rên lên một tiếng đau đớn.
"Yên Nhi, nàng bị thương!" Hoắc Thiếu Nghi thấy máu màu đỏ sậm lẫn vào rượu và thức ăn thật chói mắt, không chút suy nghĩ tiến lên ngồi xổm xuống, giữ chặt Lệ Ảnh Yên.
"Yên Nhi, nàng đổ máu, đừng làm nữa, ta mang nàng đi băng bó!" Bàn tay to gắt gao giữ chặt cổ tay Lệ Ảnh Yên, bộ dáng cường thế rõ ràng đang khẩn trương.
"Cút ngay, sống chết của ta không có quan hệ gì với ngươi?" Nén lệ, Lệ Ảnh Yên bỏ lại mặt đất đầy hỗn độn, xoay người, chạy ra tửu lâu.
Trên đường cái phồn hoa, Lệ Ảnh Yên không quan tâm, một đường chạy như điên, nước mắt như hạt châu bị đứt không ngừng chảy xuôi.
Dần dần thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên đều mệt mỏi, nàng suy sụp trốn vào trong một hẻm nhỏ hẻo lánh.
Thân thể nàng đơn bạc, bất lực dựa vào vách tường lạnh lẽo, nước mắt không dừng được rơi xuống mí mắt.