Hoắc Thiếu Nghi dừng một chút, vẫn không sợ chết lại lần nữa hắng giọng một cái - -
"Cái kia... Dung Diệp, Yên Nhi, là ta, Hoắc Thiếu Nghi. Hai người các ngươi trước... trước đừng có gấp làm việc như vậy, lúc này còn nhiều thời gian, các ngươi có rất nhiều thời gian. Trước giúp ta, rồi sau đó ở đây..."
"Rầm!" một tiếng, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, đột nhiên, lại bay ra một chiếc giầy rơm.
"Rầm!"
Lúc cánh cửa đóng lại, bên trong truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Tiêu Dung Diệp.
"Cút, buổi chiều ngươi lại qua, hiện tại không nhịn được, phải làm việc rồi!"
Nói xong, bên trong lại lần nữa truyền đến tiếng nước kích động.
Nghe âm thanh như thế làm lỗ tai người ta đỏ hồng lên, Hoắc Thiếu Nghi tiến lùi không được, thân mình giống như là bị người ta điểm huyệt, ngây ngốc cương cứng tại chỗ.
Thật lâu sau, vẫn hóa đá ở trước cửa.
Không biết qua bao lâu, bên trong mới từ từ truyền đến giọng nói ôn nhuận như tiếng mèo con của Lệ Ảnh Yên.
"Được rồi, nam cặn bã đáng chết, giày vò ta sắp chết rồi, mau nhìn một chút Thiếu Nghi ca ca cần gì?"
"Hắn có thể cần gì? Đơn giản là rảnh rỗi đau trứng, muốn ngủ với hoàng muội ta!"
Sau khi Tiêu Dung Diệp có nề nếp nói xong, dienddanulequyndong liền bắt đầu mặc quần áo rất mạch lạc.
Đúng lúc hắn mặc gần xong, đột nhiên kinh ngạc phát hiện - -
"A! ! ! Tiết khố của ta đâu?"
Tiếng nói phát điên truyền đến, giống như tiếng sấm rền nổ tung.
Mà tiếng nói này truyền trong màng nhĩ Hoắc Thiếu Nghi ở ngoài cửa, hắn lập tức thanh tỉnh lại.
"Dung Diệp, tiết khố... tiết khố của ngươi ở chỗ của ta!"
Nghe được lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, dienddanulequyndong Tiêu Dung Diệp hoàn toàn điên rồi.
"A! ! ! Sao có thể chạy tới chỗ của ngươi? Có phải vừa rồi ngươi tiến vào xem xuân cung đồ sống rồi phải không?"
Bộ dáng lúng túng của Tiêu Dung Diệp, thoạt nhìn cực kỳ "Quẫn".
"Cái kia, là lúc ngươi ném giày, bay ra theo đó!"
Hoắc Thiếu Nghi nhún vai, phẫn nộ mở miệng đáp lại.
"Có thể... Là ngươi vừa mới vận động quá mạnh, nên... liền không biết cái tiết khố kia bay ra ngoài!"
Nhớ lại âm thanh si mê đó, liền đủ thấy được hai người vận động kịch liệt cỡ nào.
"Cái kia... trả tiết khố cho ngươi, ta tìm hai người các ngươi, có việc thương lượng một chút!"
Từ khe cửa, Hoắc Thiếu Nghi liền nhét tiết khố vào.
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên kì kèo mè nheo mặc xong, cộng thêm thời gian Hoắc Thiếu Nghi để bọn họ làm việc cho đến bây giờ, đã đợi cứng rắn hơn hai canh giờ.
"Thiếu Nghi, để ngươi đợi lâu."
Tiếng nói trầm thấp mê tình của Tiêu Dung Diệp truyền đến, trong ngữ điệu vẫn là mùi vị chưa đạt được dục vọng.
"Ách, không có việc gì. Là ta quá mạo muội, chậm trễ chuyện kia... của hai người các ngươi!"
Hoắc Thiếu Nghi nói không lưu loát, dienddanulequyndong dù sao loại chuyện này, hắn vẫn khó có thể mở miệng.
"Khụ khụ!"
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi nói như vậy, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó bất an hắng giọng một tiếng.
"Cái kia... Thiếu Nghi, quan hệ của ta và Cẩu Đản đã rõ ràng , cho nên liền..."
"Không có việc gì, Dung Diệp, hai người các ngươi không cần thẹn thùng, ta tới là vì có việc tìm các ngươi hỏi một chút!"
"Chuyện gì, ngươi nói đi, Thiếu Nghi!"
Dù sao vô sự bất đăng tam bảo điện, nhất là Hoắc Thiếu Nghi - người bận rộn này, dienddanulequyndong không có chuyện gì, sao hắn lại có thể đến Thần vương phủ làm khách chứ.
"Cái kia... Cái kia..."
Lẩm bẩm thật lâu, Hoắc Thiếu Nghi cũng nói không nên lời lý do là vì sao.
"Được rồi, Thiếu Nghi ca ca, huynh liền ăn ngay nói thật đi, có phải chuyện của huynh và Tiêu Uyển Nhu không?"
Lệ Ảnh Yên ở một bên, thấy Hoắc Thiếu Nghi mắc cỡ ngại ngùng giống như một cô nương, không khỏi mở miệng ngắt lời hắn .
"Cái kia... Quả thật là chuyện của ta và Uyển Nhu!"
"..."
"Tối hôm qua, ta thổ lộ với nàng ấy, nhưng nàng ấy lại liên tiếp mắng ta là ngu ngốc, ta không biết bản thân sai lầm ở dâu, cho nên liền chạy tới hỏi các ngươi, rốt cuộc ta làm sai chỗ nào rồi?"
"Thổ lộ thất bại rồi hả? Thiếu Nghi ca ca, huynh thổ lộ thế nào?"
"Ta... Ta không biết đặt sính lễ cho hoàng thất như thế nào, liền lấy hai vạn lượng hoàng kim, năm vạn lượng bạc cho hoàng thượng, xem như là sính lễ!"
"Mẹ nó, cường hào!"
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi nói như vậy, Tiêu Dung Diệp theo bản năng nói tục.
Nhiều ngân lượng như vậy, dienddanulequyndong có thể xếp thành núi rồi, Hoắc thị này thật đúng là Phú Khả Địch Quốc!
"Dung Diệp, ngươi đừng giễu cợt ta nữa. Các ngươi nói nhanh lên, đây là có chuyện gì, vì sao lại chọc giận Uyển Nhu hả?"
"Thiếu Nghi ca ca, không phải ta nói huynh đâu, huynh thật đúng là thật sự không thiếu tiền! Huynh cũng không suy nghĩ một chút, Uyển Nhu này cũng không phải thương phẩm trong cửa hàng, không phải huynh dùng tiền liền có thể mua được. Trách không được, Uyển Nhu nói huynh là ngu ngốc, ta thấy huynh cũng quả thật đủ ngu ngốc!"
Lệ Ảnh Yên tức giận liếc mắt trừng Hoắc Thiếu Nghi một cái, vốn tưởng rằng Hoắc Thiếu Nghi này đủ thông minh cơ trí rồi chứ.
Tại sao sau khi gặp phải chuyện tình cảm, dienddanulequyndong liền trở nên ngu ngốc như vậy hả.
"Yên Nhi, muội và Dung Diệp đừng giễu cợt ta nữa, nói nhanh lên, ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu Uyển Nhu không quan tâm ta, ruột ta đều có thể quấn lại hết rồi!"