Nhưng Tư Đồ Lan Cẩn cố tình túm chặt Tiêu Dung Diệp, tiếng nói mềm mại giống nhất dòng suối mát.
"Dung Diệp, một đêm chưa về, chàng nhất định đói bụng rồi? Thiếp đã làm điểm tâm rồi, cùng ăn thôi!"
"Ách... Không xong, Lan Cẩn, ta không đói bụng, tự ngươi đi ăn đi!"
Thấy Lệ Ảnh Yên chạy ra, Tiêu Dung Diệp tự nhiên không yên lòng, làm sao còn có thể có tâm tư ăn cơm!
"Nhưng Dung Diệp, chàng đi ăn với thiếp có được không? Trong Thần vương phủ này, thiếp không biết người nào hết, cứ như vậy một mình ăn cơm, thật xấu hổ!"
Thấy ánh mắt phiêu đãng của Tiêu Dung Diệp luôn nhìn theo gã sai vặt vừa rồi, trong lòng Tư Đồ Lan Cẩn tự nhiên khó chịu. Trước đó nàng đã gặp qua gã sai vặt này vài lần, tự nhiên có ấn tượng, biết quan hệ giữa 'Hắn' và Tiêu Dung Diệp không tệ, bản thân làm sao có thể thả hổ về rừng, để cho bọn họ lại có cơ hội ở cùng nhau!
Tay Tư Đồ Lan Cẩn không khỏi nắm chặt cánh tay Tiêu Dung Diệp, bàn tay càng tăng thêm vài phần lực đạo.
"Nhưng Lan Cẩn..."
"Đừng cự tuyệt thiếp!"
Đột nhiên Tư Đồ Lan Cẩn mở miệng cắt đứt Tiêu Dung Diệp, một đôi mắt đẹp ẩn tình, lông mi như cánh quạt chớp chớp.
"Dung Diệp, ở trong Thần vương phủ to như vậy, trừ chàng ra, thiếp đều không tin ai. Nếu chàng vứt bỏ thiếp mà đi, thiếp không biết mình ở trong này còn có ý nghĩa gì!"
Tiếng nói ôn nhu như nước, xao động gợn sóng nhàn nhạt. Trong mắt chứa lệ cầu xin, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn sợ sẽ khiến cho bất kỳ người nào đồng tình đều hóa thành một bãi nước!
Giờ khắc này, nghe được lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp mâu thuẫn. Một mặt không muốn cô phụ nữ tữ thâm tình với mình; một mặt khác, hắn biết rõ bản thân muốn cái gì, cho nên hắn cũng không bỏ xuống được tiểu Cẩu Đản vừa buông xuống phòng bị với mình.
"Lan Cẩn, ngươi trước đừng kích động. Ta đi ăn điểm tâm với ngươi, được không?"
Nghe thấy Tiêu Dung Diệp đáp ứng yêu cầu của mình, Tư Đồ Lan Cẩn gần như nín khóc mà cười, hóa ra nam tử này vẫn để ý mình.
Bỗng dưng, tay nhỏ bé giữ chặt thắt lưng Tiêu Dung Diệp càng dùng sức nắm chặt. Đầu vùi ở trên ngực hắn liên tục gật đầu, chưa từng có lúc nào làm Tư Đồ Lan Cẩn nàng vui vẻ như vậy, thật giống như nằm mơ, khiến nàng không muốn tỉnh lại.
- - phân cách tuyến - -
Bồi ăn điểm tâm bên cạnh Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp thật đúng là một bộ dáng tướng công tốt, nhưng cảm xúc không yên lòng không rõ khiến hắn hiểu rõ cái gì là dày vò chân chính.
Lúc bồi Tư Đồ Lan Cẩn ăn điểm tâm đến một nửa, A Quân vội vàng chạy tiến vào, nói là trong cung có việc, bảo Tiêu Dung Diệp nhanh tiến cung.
A quân xuất hiện như là cứu tinh giáng xuống, ăn một chút điểm tâm mà Tiêu Dung Diệp giống như bị dày vò một lúc lâu, giờ đã trút được gánh nặng.
Hóa ra ăn cơm với Lan Cẩn quả nhiên khiến Tiêu Dung Diệp cảm thấy giống như bị đè nén, ngược lại bộ dáng không lớn không nhỏ, không trên không dưới của Lệ Ảnh Yên khiến thể xác và tinh thần của mình rất thoải mái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên này đúng là âm hồn bất tán, lại lần nữa chui vào trong đầu Tiêu Dung Diệp.
Nhưng không đến một lát, không muốn Tư Đồ Lan Cẩn nhìn ra chỗ sơ hở và không đúng nào.
Tiêu Dung Diệp liền không khỏi phân trần với Tư Đồ Lan Cẩn, vội vàng giải thích, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m sau đó liền cưỡi ngựa ra khỏi Thần vương phủ.
Sau khi thấy Tiêu Dung Diệp bước nhanh rời đi, Tư Đồ Lan Cẩn buông đũa xuống, nhìn cửa phòng, ánh mắt nhìn theo Tiêu Dung Diệp rời đi.
Chợt, nha hoàn Bội Nhi vào phòng, dán vào bên tai Tư Đồ Lan Cẩn, sau khi nói nhỏ vài câu.
Bỗng nhiên trên mặt vốn dịu dàng của Tư Đồ Lan Cẩn nhiễm thêm vài phần âm hiểm không rõ.
"Được, chúng ta đi!"
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên tức giận vội vàng trở về phòng, không biết cảm xúc của mình vì sao hỗn loạn, nhưng cảm giác ngũ vị tạp trần này dâng lên trong lồng ngực của nàng, khiến nàng thật rộn lòng.
Bản thân đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Ở lại làm sao có thể làm nổi bóng đèn lớn 500W ngắm chuẩn giữa hai phu thê bọn họ, vừa nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên thật đúng là đau trứng.
Nếu không ở lại, nam cặn bã không có tiết tháo kia vẫn sẽ bắt mình trở về.
Hai suy nghĩ bất đồng này bám lấy nàng, khiến Lệ Ảnh Yên phiền chán thật đúng là một cái đầu biến thành bốn cái đầu.
Lần suy tư này khiến đầu nàng giống như to ra, nghĩ cũng không được, không nghĩ cũng rộn lòng.
Được rồi, không biết làm sao, ngủ ngon một giấc, sau này hãy nói.
Sau khi chắc chắn chủ ý này, Lệ Ảnh Yên nhấc chăn lên liền chui vào, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn phiền não hơn nữa cũng không thể chậm trễ giấc ngủ của nàng.
Vùi cả người vào trong chăn, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không chú ý tới cửa phòng của mình không có khóa lại.
Vì không khóa cửa phòng nên Tư Đồ Lan Cẩn và nha hoàn Bội Nhi liền không mời mà đến, tiến vào phòng Lệ Ảnh Yên.
Thấy Lệ Ảnh Yên chui vào trong chăn, không có khuôn phép lễ nghi gì, Tư Đồ Lan Cẩn khinh thường từ trong đáy lòng hỏi: "Ngươi xác định là 'Hắn'?"
"Vâng, nô tì rất khẳng định. Nô tì là một đường theo đuôi 'Hắn' tới nơi này, không sai!"
Thị nữ Bội Nhi chắc chắn nói xong, Tư Đồ Lan Cẩn cũng là nửa tin nửa ngờ.
"Đi xốc chăn lên cho bản tiểu thư, hôm nay bản tiểu thư thế nào cũng phải đánh chết kẻ thấp hèn này!"
Sau khi Tư Đồ Lan Cẩn ra lệnh, Bội Nhi thẳng sống lưng tiến lên, mãnh liệt mà vô lý, một phen xốc chăn Lệ Ảnh Yên lên.
Bỗng nhiên bị đoạt đi chăn, Lệ Ảnh Yên theo bản năng mở miệng rít gào - -
"Mẹ nó, tên đáng ghét nào dám phá nhiễu giấc ngủ của lão nương!"