Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bản thân thỉnh thoảng thấp đầu một chút vẫn không tính là mất mặt, chính cái gọi là "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn", chờ sau này Lệ Ảnh Yên nàng sẽ thăng chức, nàng nhất định phải cười nhìn Tiêu Dung Diệp khóc!
"Thế nào, vừa nghe đến cho ngươi đi gặp quan ngồi tù liền đàng hoàng tử tế xin lỗi rồi sao? Ngươi vẫn biết đại lao không phải địa phương dành cho người à? Nói, bị bắt vào vài lần rồi đúng không? Có phải kẻ phạm tội nhiều lần không?"
Tiêu Dung Diệp một bộ dáng thấy chết không sờn, hôm nay hắn nhất định cho tên không biết sống chết này một giáo huấn thật sâu, sau này ‘hắn’ đỡ phải không coi ai ra gì, lấy hắn - đường đường là hoàng tử An Nam quốc trêu đùa tìm niềm vui.
"Cẩu Đản không là kẻ phạm tội nhiều lần, Cẩu Đản cũng chưa từng ở trong đó, tuy rằng Cẩu Đản không có đọc qua sách vở, nhưng cũng không thể không biết quốc pháp, làm sao trộm cắp được!"
"Chưa từng trộm cắp? Ai tin! Bổn vương bị hại thảm nhất, ta làm người bị hại, hoàn toàn không tin ngươi chưa từng ngồi đại lao!"
"Cẩu Đản thật sự chưa từng ngồi đại lao, ngài là người bị Cẩu Đản lừa đầu tiên, nhưng không phải đã để cho ngài bắt được rồi sao? Mệnh Cẩu Đản đã đủ khổ, vương gia, người là nam nhân, sao lại khó xử nam nhân?"
Không thể không nói, Lệ Ảnh Yên trình diễn tiết mục đau khổ này có thể còn giỏi hơn cả đào kép, nếu kỹ thuật diễn của nàng xếp thứ hai, vậy nhất định không có người xưng thứ nhất, bởi vì bất luận kẻ nào đều không thể diễn xuất muốn mà vẫn không ngừng cự tuyệt như Lệ Ảnh Yên, bộ dáng còn mang theo vài phần Đại Ngọc(1) mảnh mai thở hổn hển, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ vì bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của nàng mà đau lòng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cho dù nàng phạm vào sai lầm lớn, đều sẽ muốn tha cho nàng một lần.
"Aizz, thôi, bổn vương nhiều bạc, nhẫn ngươi!" Đột nhiên Tiêu Dung Diệp buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay nàng ra, thần thái lạnh nhạt xoay người.
Hắn khoanh tay đứng, sau khi ở một bên suy tư một phen, cất lên giọng nói thâm thúy trầm thấp như tảng đá của hắn: "Cẩu Đản, ngươi nhớ kỹ, đối với ngươi, bổn vương hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng để người hối cải, nếu ngươi dám can đảm tái phạm, bổn vương nhất định đưa ngươi đến đại lao!"
"Đa tạ vương gia, đa tạ vương gia, Cẩu Đản nhất định không dám tái phạm nữa!"
"Đợi một chút, đừng vội cảm tạ ta!" Tiêu Dung Diệp bình tĩnh mở miệng cắt đứt lời nói: "Vô công bất thụ lộc, bổn vương không cần cảm tạ của ngươi, phải biết rằng, ngươi còn cần làm gã sai vặt cho bổn vương hai tháng lẻ 28 ngày, như vậy chúng ta mới được tính là huề nhau."
"Dạ dạ dạ, Cẩu Đản làm sao có thể quên chuyện này!"
Mẹ nó, bản cô nương còn phải bị ngươi tra tấn hai tháng lẻ 28 ngày. Lệ Ảnh Yên hung tợn bổ sung những lời này trong đáy lòng .
"Ừ, chủ tớ ta và ngươi nói ra hết rồi, vậy ngươi đến nói cho bổn vương một sự thật, chuyện ngươi bị thối chân là thật hay giả?"
"Đương... đương nhiên là thật rồi !" Lệ Ảnh Yên có chút chột dạ nói, không khỏi thẳng sống lưng, làm một bộ dáng chính nghĩa.
"Vậy vì sao trong phòng bổn vương không có ngửi được mùi chân thối?"
"Bởi... bởi vì, Cẩu Đản bôi nước hoa thơm ở chân rồi!"
"Phốc…ha ha!" Một tiếng, Tiêu Dung Diệp không chút suy nghĩ ôm bụng cười lăn lộn.
Chú thích:
(1) Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù ), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Trong tiểu thuyết, nàng là con gái Lâm Như Hải và Giả Mẫn, cháu ngoại Giả Mẫu, cháu ruột Giả Xá, Giả Chính, em họ của Giả Nguyên Xuân, Lý Hoàn, Giả Bảo Ngọc, Giả Thám Xuân, Giả Hoàn, Giả Liễn, Vương Hy Phượng, Giả Nghênh Xuân. Nàng là một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách. Chi Nghiễn Trai trùng bình Thạch Đầu Ký bình Lâm Đại Ngọc hai chữ tình tình 情情.Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết. Đại Ngọc từ bé lớn lên ở thành Dương Châu, là con gái một nên được bố mẹ yêu quý như ngọc, lại được mời thầy là Giả Vũ Thôn về dạy học. Đến năm Đại Ngọc lên năm thì mẹ mất. Tang ma xong, Giả mẫu đón cháu gái về Kinh để tiện chăm sóc. Vừa gặp Đại Ngọc, Bảo Ngọc đã cảm thấy quyến luyến sâu sắc. Cuộc sống trong Giả phủ xa hoa lộng lẫy nhưng vô cùng phức tạp, đầy rẫy những chuyện dâm ô lường gạt. Tuy được Giả mẫu yêu chiều, đồ ăn thức mặc đều nhất nhất như Bảo Ngọc nhưng vẫn không khỏi bị cảm giác là "nữ nhân ngoại tộc". Đến năm 14 tuổi thì Lâm Như Hải cũng qua đời. Đại Ngọc từ đó mồ côi cả cha lẫn mẹ, không người thân thích, phải ăn nhờ ở đậu hoàn toàn. Nàng đã ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi bèo dạt, lại thêm tủi phận khiến tâm hồn vốn đã đa cảm lại ngày một nhiều sầu nhiều bệnh, hay nghĩ ngợi, để ý, lại hay tự ái. Nàng và Bảo Ngọc lớn lên bên nhau thành một cặp song ngọc, tuy cả hai thường cãi vã hờn giận nhưng tình cảm lại vô cùng thắm thiết, họ hiểu nhau và thông cảm cho nhau sâu sắc. Giữa lúc đó, có một người thứ ba xuất hiện. Đó là Tiết Bảo Thoa, đôi bạn con dì với Bảo Ngọc, cũng đến Giả phủ ở nhờ. Nàng dường như đối nghịch với Đại Ngọc, xinh đẹp đầy đặn như trăng rằm, cao sang, quý phái, lại nền nã đức hạnh theo đúng những khuôn thước phong kiến. Bảo Ngọc nhiều lúc cũng rung động trước Bảo Thoa nhưng nhận ra nàng chỉ luôn muốn hướng cậu theo con đường công danh lập thân mà cậu chán ghét nên dần dần trái tim bảo Ngọc dành hẳn cho Đại Ngọc, người duy nhất hiểu Bảo Ngọc và không khuyên cậu đi thi đỗ đạt làm quan. Nhưng nhà họ Giả coi đó là tai họa nên mong muốn Bảo Ngọc thành thân với Bảo Thoa. Phượng Thư, chị dâu của Bảo Ngọc, dùng kế "tráo dường đổi cột" để lừa Bảo Ngọc cưới Bảo Thoa. Đại Ngọc đau khổ tuyệt vọng nên mang tâm bệnh. Nàng đốt thơ, đốt khăn để dứt tình rồi chết trong nỗi uất ức, oán hận trong lúc cả nhà mừng đám cưới Bảo Ngọc.