Mục lục
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115.2:

Editor: Hoàng Dung

Hai người chủ tớ các nàng lại có thể, lại có thể đến gây phiền toái!

Thấy y phục của Lệ Ảnh Yên bị xé rách đến hoàn toàn thay đổi, đáy lòng Tiêu Dung Diệp run lên, cảm giác chua sót xẹt qua tâm của hắn.

May mắn hắn trở về, nếu không Tiểu Cẩu Đản của hắn còn có thể gặp phải khuất nhục lớn hơn gì nữa, hắn thật sự không dám tưởng tượng.

Xem ra, chủ ý muốn mang theo nàng thời thời khắc khắc, chắc chắn phải thi hành rồi.

"Dung Diệp, sao đột nhiên lại trở về?"

Tư Đồ Lan Cẩn tự biết bản thân phạm sai lầm, tiến lên một bước lôi kéo ôm cánh tay Tiêu Dung Diệp ở trong ngực, một bộ dáng làm nũng nói qua.

Tiêu Dung Diệp vốn bị lửa giận thiêu đốt, nghe nàng ta làm nũng với mình, tay tức giận hất Tư Đồ Lan Cẩn ra, cất cao tiếng nói thâm thúy tiếp tục chất vấn - -

"Gặp quỷ, ngươi đến cùng đang làm cái gì?"

Thấy đôi mắt ưng lạnh lẽo của Tiêu Dung Diệp là lửa nóng hừng hực, Tư Đồ Lan Cẩn lập tức sợ hãi, bước chân lảo đảo lui ra phía sau vài bước.

Mà giờ phút này, nhìn thấy Tiêu Dung Diệp giống như là ngọc hoàng đại đế xuất hiện trong đôi mắt nước của mình. Lệ Ảnh Yên lập tức như là một lần nữa đoạt lại được sinh mệnh, hé ra khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, xuống giường, bước chân lảo đảo chạy về phía Tiêu Dung Diệp.

Nháy mắt đã chạy tới, Lệ Ảnh Yên làm bộ như chân không vững, bỗng chốc liền bổ nhào ngã xuống dưới chân Tiêu Dung Diệp, từng bước một tiến lên, kéo lấy vạt áo Tiêu Dung Diệp, tận lực khóc lớn - -

"Hu... vương gia, mệnh Cẩu Đản thật khổ! Để Tư Đồ tiểu thư ô nhục như vậy, Cẩu Đản không sống nổi!"

Từng tiếng kêu khóc kinh sợ tâm Tiêu Dung Diệp, khiến lòng hắn run rẩy không ngừng.

Không khỏi ngồi xổm người xuống, ôm Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nhỏ của nàng, mắt đầy yêu thương trấn an.

"Là ta không tốt, ta phải mang theo nàng bên cạnh thời thời khắc khắc, như vậy nàng sẽ không bị ai khi dễ rồi!"

Nói xong, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Tiêu Dung Diệp càng thêm dùng sức ôm nàng vào lòng.

Tiêu Dung Diệp trở về lần này, thật sự chính là vì Lệ Ảnh Yên.

Hắn biết tiểu nữ tử quật cường này vốn bởi vì chuyện Tư Đồ Lan Cẩn nên trong lòng nàng đã nén giận chạy ra. Nếu nữ cặn bã này lại làm ra hành vi quá khích gì, hoàn toàn có khả năng lại vô thanh vô tức rời khỏi mình.

Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền ra roi thúc ngựa chạy trở về., không khéo để hắn nhìn thấy một màn trước mắt.

Cẩu Đản của hắn bị khi dễ, thậm chí bị lột xuống vạt áo, muốn ô nhục nàng. Nghĩ đến đây, tâm Tiêu Dung Diệp co rút đau đớn

Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên vào lòng, cùng với thái độ lạnh như băng của Tiêu Dung Diệp đối với mình trong ngày thường, quả thực tưởng như hai người, tâm Tư Đồ Lan Cẩn lập tức mất mác lớn.

Rõ ràng mình mới là vương phi tương lai của Tiêu Dung Diệp. Vì sao, vì sao hắn sẽ lộ ra vẻ mặt khẩn trương với một kẻ thấp hèn.

Nàng không phục, không phục!

Nhìn đến một màn kích thích thần kinh mình như vậy, Tư Đồ Lan Cẩn âm thầm cắn răng, không chịu thua tiến lên, ngồi xổm người xuống, giữ chặt vạt áo Tiêu Dung Diệp.

"Dung Diệp, chàng không nên nghe cẩu nô tài này trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Thiếp làm sao có thể ô nhục một nô tài thấp hèn chứ, chàng..."

"Đủ!"

Tiêu Dung Diệp bạo rống một tiếng sắc bén, cắt đứt lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m mắt ưng giận đỏ liếc nhìn nàng ta.

"Ngươi há mồm ngậm miệng đều là nô tài, nô tài. Không nghĩ tới ở trong mắt ngươi lại xem trọng địa vị tôn ti như vậy. Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp ta thật sự là nhìn lầm ngươi rồi!"

Giờ phút này, Tiêu Dung Diệp thật sự thất vọng với Tư Đồ Lan Cẩn. Vốn tưởng rằng nàng ta là một nữ tử lương thiện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối xử tử tế với mọi người, không nghĩ tới đó chỉ là một túi da giả dối thôi.

Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp thất vọng với mình như thế, Tư Đồ Lan Cẩn theo bản năng muốn mở miệng giải thích - -

"Không phải như thế. Dung Diệp, chàng hãy nghe thiếp nói!"

"Ta không muốn nghe ngươi nói gì hết, cút!"

Đôi mắt tức giận nhiễm lên một màu đỏ tươi, giờ phút này Tiêu Dung Diệp giống như con sói khát máu, lời nói lạnh như băng như một thanh lợi kiếm đâm vào tâm Tư Đồ Lan Cẩn, nhất thời máu tươi đầm đìa, đau đến nàng ta không thể hô hấp.

Bị Tiêu Dung Diệp đối đãi như thế, tâm Tư Đồ Lan Cẩn như chết rồi.

Nàng không muốn tiếp tục ở lại trong này, một giây cũng không muốn.

Chật vật đứng dậy, kéo lấy vạt váy, mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn ngập nước mắt chạy ra ngoài!

Đợi sau khi Tư Đồ Lan Cẩn chạy ra, trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK