Nói xong, Lệ Ảnh Yên làm bộ bò ra khỏi bồn tắm.
“Tìm nam nhân khác, nàng nằm mơ đi!”
Những lời này, quả nhiên là uy hiếp với Tiêu Dung Diệp, vừa nghĩ Lệ Ảnh Yên này nói xong liền đi tìm nam nhân khác, hắn liền ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần.
“Ta đây tịch mịch, trống rỗng, lạnh nữa!”
Lệ Ảnh Yên chó vẩy đuôi mừng chủ, bày ra một bộ tội nghiệp, nghiễm nhiên chính là một hình tượng dục nữ chưa thỏa mãn dục vọng.
“Mẹ trứng, đánh chết ta, ta cũng sẽ không thể cho nàng đi tìm nam nhân khác. Hôm nay cho dù Tiêu Dung Diệp ta là Tinh Tẫn Nhân Vong chết ở trên người nàng, cũng sẽ không thể cho nàng đi tìm nam nhân khác.”
Giọng nói sa sút, Tiêu Dung Diệp một phen kiềm chế thân mình nhỏ nhắn xích lõa của Lệ Ảnh Yên.
Thuận thế, hai thân thể gọn gàng dứt khoát ngã vào trong bồn tắm.
“Muốn tắm uyên ương với ta phải không? Được rồi, hôm nay ta khiến cho nàng tắm uyên ương một lần cả đời khó quên.”
Đột nhiên, thắt lưng Tiêu Dung Diệp trầm xuống, rơi vào trong nước.
“Ưm...”
Một tiếng nhẫn nại lại không mất hưởng thụ truyền đến, Lệ Ảnh Yên hưng phấn quơ tay nhỏ bé.
“Oa, nam cặn bã, hôm nay chàng giỏi quá nha!Đến đây nào!”
Cùng với giọng nói vang lên, dienddanulequyndong bọt nước lã lướt theo dao động đẩy ra từng vòng.
Sương mù bốc hơi đầy phòng, loáng thoáng lượn lờ quanh hai thân thể đang hoan ái.
- - phân cách tuyến - -
Hoàng cung, rộng lớn nguy nga, vẫn là bộ dáng hoa lệ khó có thể nói nên lời.
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm tự cảm thân thể không khoẻ, muốn ẩn lui triều đình, cho đứa con thứ tư Thần Vương Dung Diệp tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, quản lý triều chính, cần chính yêu dân, khâm thử!”
Cùng với tiếng the thé của thái giám tuyên đọc, mọi người cúi đầu xưng thần.
“Tân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiêu Dung Diệp một thân long bào hai rồng đùa châu màu vàng hơi đỏ, đầu đội mão tứ giác kim loại, 12 chuỗi hạt rũ ở phía trước, dáng người cao to anh tuấn tám thước, vầng trán no đủ, khí vũ hiên ngang xuất hiện ở trước mặt chúng đại thần.
“Chúng ái khanh bình thân!”
“Tạ Ngô Hoàng!”
Đợi sau khi mọi người đứng dậy, Tiêu Dung Diệp xua tay, ý bảo tổng quản thái giám mới nhận chức bên cạnh tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng Thiên Thừa Vận, tân hoàng chiếu viết, nay thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, trẫm cảm thấy quá mức vui mừng. Hôm nay trẫm đăng cơ, sắc phong Phò mã gia Hoắc Thiếu Nghi làm quan văn nhất phẩm trong triều, ban thưởng Thái Phó. Sắc phong Duệ vương Điện hạ đứng đầu quan võ, đứng hàng Chấn Quốc đại tướng quân. Thăng Uyển Nhu công chúa làm Chấn Quốc Uyển Nhu công chúa, chúng thân vương, thăng một bậc, đứng hàng hoàng thúc. Tấn chức chúng phi tần làm thái phi, chúng phi tần vẫn ở cung của mình. Khâm thử!”
Sau khi tổng quản thái giám tuyên đọc xong, chúng đại thần dưới đài không khỏi thổn thức không thôi.
Vị trí thái hậu này không người nào có thể làm, trên có thể nói thông, chỉ vì Ý phi này thoái ẩn cung đình. Nhưng vị trí quốc mẫu này, vì sao không có người tại vị chứ?
“Khởi bẩm hoàng thượng, quốc không thể một ngày không vua, hậu cung cũng không thể một ngày không hậu. Hoàng thượng, vẫn là sớm làm lựa chọn ra vị trí hoàng hậu mới tốt!”
Cựu thần trong triều ào ào tiến lên tiến cử, tân hoàng này đăng cơ, tất cả quan chức đều có vị trí của mỗi người, dienddanulequyndong nhưng chỉ cần vị trí hoàng hậu này bỏ qua, về lý là nói không thông!
“Chúng ái khanh không cần kinh hoảng, trẫm chính là cảm thấy, không người nào có thể đảm nhiệm vị trí hoàng hậu, tạm thời không cần!”
Nghe được tiếng nói chất vấn của chúng đại thần, Tiêu Dung Diệp chột dạ ứng phó.
Giữa toàn bộ hậu cung, Lệ Ảnh Yên hạ lệnh chết chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo Lệ Ảnh Yên.
Vốn định để Lệ Ảnh Yên này vào vị trí hoàng hậu, nhưng nào biết nữ cặn bã kia một bộ dáng ngông nghênh, đánh chết cũng không chịu khuất phục, ngược lại bởi vì chuyện này náo loạn kỳ quái với Tiêu Dung Diệp, suốt ba ngày không để hắn chạm vào thân thể của mình.
Nghĩ hôm nay đi sắc phong đại điển, Tiêu Dung Diệp đi Dịch Đình tìm Lệ Ảnh Yên, nhưng nào biết cô gái nhỏ này lại có thể múa bút thành văn để lại cho hắn một phong thư tuyệt tình.
Nói cái gì - - duyên phận đã hết, tự bảo trọng, chớ nhớ thương!
Tiêu Dung Diệp thấy thế liền lo lắng, nhưng nghĩ lại, cô gái nhỏ này thích nháo như vậy, có thể là đang đùa giỡn hắn đây, Tiêu Dung Diệp cũng không có nghĩ nhiều lắm, không có phái người đi tìm nàng.
Lúc viết thánh chỉ này xuống, đi sắc phong đại điển, Tiêu Dung Diệp vẫn không có tìm được Lệ Ảnh Yên, liền tạm thời gác bỏ vị trí hoàng hậu này, chờ Lệ Ảnh Yên trở về sẽ tiến hành đại điển sắc phong cũng không muộn.
“Chúng ái khanh, tạm thời không cần phải đi rối rắm vấn đề hoàng hậu, hôm nay trẫm sẽ đại điển sắc phong cho các vị.”
Theo tiếng nói trầm thấp của Tiêu Dung Diệp, thái giám bên cạnh nâng tiếng nói dài dòng giống như con quạ lên - -
“Giờ lành đã đến, sắc phong đại điển trong Đại Hùng bảo điện.”
Đang lúc Tiêu Dung Diệp cầm mũ cánh chuồn tiến lên đội cho các đại thần, ngoài cửa truyền đến một đạo tiếng nói kích động - -
“Chậm đã!”
Tiếng nói hờn giận truyền đến, mọi người ào ào giương mắt, nhìn về phía cạnh cửa.
“Cẩu Đản?!”
Có khiếp sợ có kinh ngạc, tâm tình Tiêu Dung Diệp vào giờ phút này rất khó hình dung, ngoài cửa, một bóng dáng mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo rách rưới, vậy còn chưa xong, khiến cho người ta không sờ được đầu não - - chính là phía sau Lệ Ảnh Yên, lại có thể mang đến một đoàn dân chúng cầm gậy gộc.
Lại tập trung nhìn vào, dienddanulequyndong lại có thể là Sơn Pháo, Thảo Bao và những ông bà cụ già ở thôn dân chạy nạn.
“Cẩu Đản, nàng... nàng đây là muốn làm gì?”