Rất hiển nhiên, lần này Tiêu Dung Diệp khẩn cầu không thành, dây chỉ này giống như rất chắc chắn.
"... Ưm..." Tiêu Dung Diệp rõ ràng cảm nhận được phân thân của mình bị dây chỉ quấn giống như cuộn chỉ, mỗi một vòng đều mang theo cảm giác như lông vũ xẹt qua, làm Tiêu Dung Diệp dần dần có cảm giác.
"Vương gia, người nói người đẹp trai như vậy, rõ ràng chính là họa quốc họa dân, ta chỉ vì nữ nhân khắp thiên hạ không thể dính líu với người, ta đành phế đi người!"
Không thể dính líu với ta? Có ý tứ gì? Nhưng ta đã dính líu với nữ cặn bã nàng? Chẳng lẽ ý của nàng là ta chỉ có thể dính líu với nàng sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp thậm chí có chút không thể tin trừng lớn mắt ưng.
"Mẹ nó, suy nghĩ gì? Khoe khoang mắt ngươi lớn sao?" Lệ Ảnh Yên vừa lấy tay quấn dây chỉ, vừa nhìn chăm chú đôi mắt giống như hắc diệu thạch của hắn chất vấn.
Nhưng sau khi Tiêu Dung Diệp chớp mắt vài cái, liền trừng lớn mắt nhìn chăm chú khuôn mặt non nớt của Lệ Ảnh Yên.
Kỳ thực nhìn kỹ nàng, bộ dạng nàng thật sự không tệ, khuôn mặt như quả trứng vịt nhỏ, lông mi cong mao giống như vầng trăng khuyết, mà đẹp nhất là đôi mắt to tròn không quá mức, giống như là đá quý hiện lên ánh sáng tinh khiết. Dưới sống mũi khéo léo là một đôi môi anh đào màu hồng, khi đóng khi mở, cực kỳ đáng yêu.
Nàng chẳng phải loại xinh đẹp khiến người ta kinh diễm, mà là loại đặc biệt xinh đẹp đơn thuần khiến người ta muốn nhìn đi nhìn lại.
Bất tri bất giác, Tiêu Dung Diệp lại không phát hiện, bản thân thậm chí có chút nhìn đến ngây ngốc.
"Này!" Lệ Ảnh Yên nổi giận rống to một tiếng, hồi thần Tiêu Dung Diệp đang chìm trong suy nghĩ.
"... Ưm..." Tiêu Dung Diệp tiếp tục ấp úng nói, mơ hồ không rõ, tựa hồ muốn nói: Ta nghe rồi, nàng muốn sao?
"Ta nói ngươi nhìn gì đó?"
Tiêu Dung Diệp ngửa đầu, nhướng cằm, dùng một đôi mắt ưng lợi hại ý chỉ Lệ Ảnh Yên, ta đang nhìn nàng!
"Nhìn ta?" Lệ Ảnh Yên chỉ vào cái mũi khéo léo của mình chất vấn.
Tiêu Dung Diệp lại gật gật đầu.
"Ta nói đầu ngươi bị nước vào à? Không có việc gì rảnh rỗi, nhìn ta làm gì?"
Lệ Ảnh Yên tức giận liếc Tiêu Dung Diệp.
Nhưng Tiêu Dung Diệp chính là không chịu dời mắt nhìn Lệ Ảnh Yên, thậm chí ánh mắt này càng thêm vài phần thâm thúy, nhiễm lên ánh lửa mà chính hắn cũng không biết.
Đang lúc Tiêu Dung Diệp nhìn đến mê mẩn, Lệ Ảnh Yên quấn phía dưới của hắn, đột nhiên liền dùng lực buộc chặt, kéo hai đầu dây nhỏ, siết thật chặt.
"Ưm..." Một tiếng la ẫn nhẫn co rút đau đớn, khiến tiếng rít gào của Tiêu Dung Diệp cường ngạnh nghẹn về trong bụng.
Phía dưới bị buộc đến xuất hiện mấy ngấn màu hồng, hơn nữa sau khi bị dây chỉ quấn ở đầu trên, rõ ràng càng sưng lớn đỏ hơn, sưng to thành màu đỏ tím, nhảy dựng vài cái. Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế đánh thẳng đến đáy lòng của Tiêu Dung Diệp, khiến hắn đau đến muốn kêu to, nhưng miệng bị Lệ Ảnh Yên chặn lại nên không nói nên lời, giữa trán chảy đầy mồ hôi lạnh như nước mưa lăn xuống, bởi vì đau đớn, trên mặt Tiêu Dung Diệp mơ hồ hiện ra vẻ tái nhợt.
"Ôi chao, vương gia, không...không phải ta cố ý. Đến đến đến, ta nới ra một chút cho ngươi." Lệ Ảnh Yên giả vờ bày ra một bộ dáng rất đau lòng, sau đó tay làm bộ dùng sức nới lỏng phía dưới một chút, để dây nhỏ không siết chặt hắn quá.
Nhưng Lệ Ảnh Yên làm sao có thể có tốt bụng như vậy, nghĩ đến lúc trước hắn chạm vào nàng, lúc đó chẳng phải nói lui ra sao? Kết quả thì sao, còn không phải càng dùng thêm lực xâm nhập sao.
Từ trước đến nay Lệ Ảnh Yên đều là người có cừu tất báo, đây là một cơ hội ngàn năm một thuở để trả thù hắn, mình làm sao có thể không cần đây.
Cho nên, Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ, liền tăng thêm vài phần lực đạo.
"... Ưm..." Lại bị lực đạo mạnh hơn lôi kéo phía dưới, Tiêu Dung Diệp thống khổ, bụng đột nhiên thu lại nhanh chóng, biên độ động tác vặn vẹo thắt lưng càng kịch liệt hơn.
Hắn đau, rất đau, rất đau. Lại nói Lệ Ảnh Yên này thật đúng là ai phạm nàng, nàng liền hoàn trả gấp bội!
"A ha, vương gia, ta nói ngươi sao rồi hả? Vẻ mặt ăn cứt này thật sự có thể so với đậu bi! Ha ha ha!"
Lệ Ảnh Yên tiếp tục hành vi cười to đầy phóng đãng, lại không phát hiện khuôn mặt tuấn tú trở nên xanh mét của hắn đã dần dần biến đen.
Chỉ nhớ rõ nhìn vẻ mặt càng ngày càng thống khổ của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên vui vẻ đến sắp đốt pháo rồi.
"Vương gia, thấy chiêu khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn này rất hiệu quả! Lấy ngươi làm tiên lệ, về sau ai chọc ta, ta liền làm như vậy với hắn! Ha ha ha, vương gia, người chịu khổ rồi!"
Lệ Ảnh Yên thấy chơi vui vẻ rồi, có phải nên trốn chạy không? Bằng không tiếp tục như vậy, mình coi như không bị lăng trì xử tử, cũng sẽ là nửa chết nửa sống!
Dần dần, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng buông tay hắn, như là biểu hiện thật hài lòng với hắn, nâng mặt hắn lên, chu môi, đột nhiên chụt một tiếng thật lớn lên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp.
Sau đó vui vẻ cười khanh khách nhìn Tiêu Dung Diệp một cái.
"Vương gia, Cẩu Đản ta tuyệt đối nói giữ lời, không phải tối nay đã làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ rồi sao? Ha ha, Cẩu Đản chơi cũng rất vui! Sau này, chúng ta liền không thiếu nợ nhau, chúng ta tách ra thôi! Gặp lại sau!"
Tiếp đó, Lệ Ảnh Yên mặc bộ y phục bạch y làm bằng gấm Tứ Xuyên mà Tiêu Dung Diệp vẫn mặc hằng ngày lên, sau đó cầm lấy bọc đồ dưới đất lên trên vai.
Quay đầu, cho Tiêu Dung Diệp một nụ cười vô cùng xinh đẹp, vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi chăm chú liếc trộm bên ngoài không có người, lén lút ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên len lén chuồn ra, tập tễnh đi trên hành lang dài đến chỗ sau đình, liền thấy cách đó không xa có một con bốn chân nào đó đang ngồi dưới đất.
Thấy một màn này, Lệ Ảnh Yên theo bản năng cười khổ một tiếng, đó là con gì vậy? Có thể chơi đùa sao?
Xuất phát từ tò mò, Lệ Ảnh Yên liền rón ra rón rén tiến lên.
Nhưng lúc tới gần, vừa nhìn thấy - -
Mẹ meo, là con chó Đại Hoàng của nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia, nhưng lúc này cẩu cặn bã xuất hiện ở đây là có ý gì?
Lệ Ảnh Yên nghiêng đầu, dùng sức suy nghĩ, nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không rõ. Không phải nam chủ tử cặn bã không có tiết tháo của nó đang ở trong phòng mình chịu tội sao? Mà chiến cẩu của hắn xuất hiện ở trong này là có ý gì? Ngăn cản đường đi của mình?
A, dựa vào nó một cẩu cặn bã cũng muốn ngăn cản Lệ Ảnh Yên - nữ ma đầu thần thông quảng đại ta sao!
Khinh thường hừ lạnh, lời nói khinh miệt tràn ra từ trong môi mỏng của Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên nâng tay, dùng ngón tay cái làm bộ lau mũi một chút, sau đó hùng hổ xông lên phía trước.
Vốn khí thế Lệ Ảnh Yên đang dào dạt, nhưng đột nhiên vào lúc thấy một bóng dáng cao to cách phía sau Đại Hoàng vài bước.
Tình huống bất ngờ này khiến Lệ Ảnh Yên lập tức ngừng bước chân.
Con tôm, đây là người hay quỷ?
Đầu óc của Lệ Ảnh Yên nóng lên, hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
Đột nhiên, khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Tiêu Dung Diệp lại chui vào trong đầu nàng. Lúc trước ở yến tiệc hoàng cung, hắn đã xuất quỷ nhập thần dọa mình một lần, lúc này đây lại muốn mang nàng ra làm trò hề sao?.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên lập tức chuẩn bị chiến trạng thái, bơm hơi mười hai vạn phần tinh thần.
Nếu như giờ phút này Tiêu Dung Diệp thật sự xuất hiện chính là vì tới trả thù mình, nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng xoay người, điên cuồng chạy trốn.
Nhanh chút, nhanh chút, nhanh chút nữa, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng trốn đi! Nam cặn bã này không có việc gì xuất hiện tại trước mặt ngươi, chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó chính là mấy chuyện mình làm lúc trước đều là hắn che giấu dựng lên mà thôi. Trên thực tế là, hắn không có chuyện gì, toàn bộ chuyện đó đều là tiết mục hắn làm để lừa gạt mình thôi, chỉ là vì khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Mà hắn thì sao, có thể gióng trống khua chiêng xuất hiện ở trước mặt nàng, khiến nàng sợ tới mức hồn bay phách tán.
Đợi Lệ Ảnh Yên điên cuồng chạy ra ngoài, bóng dáng đó bước từng bước tới gần Đại Hoàng.
"A, Đại Hoàng, sao mày lại ở trong này?" Đôi mắt buồn ngủ mơ hồ của A Quân, bỗng nhiên thấy con chó vàng của chủ tử mình, xuất phát từ tò mò, A Quân liền đặt câu hỏi.
Kỳ thực người kia hoàn toàn không phải Tiêu Dung Diệp, mà là A Quân nửa đêm thức dậy đi nhà cầu. Bởi vì ánh trăng kéo dài bóng dáng vốn dĩ thấp bé của hắn ra, mà Lệ Ảnh Yên không có tiết tháo kia thật đúng là giấu đầu lòi đuôi, tự mình dọa mình!
A Quân nâng tay, sờ sờ đầu Đại Hoàng, rất yêu thương nói qua: "Đại Hoàng, thời gian không còn sớm, không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút!" A Quân miễn cưỡng vươn lưng mỏi, ngáp thoải mái một cái.
Tiếp đó, tự nhiên đi đến phòng ngủ của hạ nhân ở phía bên kia.
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên một đường chạy như điên, ở trong đáy lòng chỉ có một tiếng nói, đó chính là ngàn vạn không thể để Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia bắt được, nếu không mình chắc chắn chỉ có thể bị bầm thây vạn đoạn.
Chạy, chạy, Lệ Ảnh Yên chạy mệt!
Sau khi thở hổn hển, Lệ Ảnh Yên giương mắt liền thấy cách đó không xa chính là chuồng ngựa của Thần vương phủ, không chút suy nghĩ liền tiến lên.
Đến chuồng, lúc trước Tiêu Dung Diệp từng hạ lệnh, chỉ cần là Cẩu Đản "Hắn" đến mượn ngựa, đánh chết cũng không cho mượn, nhưng Lệ Ảnh Yên nàng chính là một người có bản lĩnh "Đeo bám dai dẳng"!
Không cho mượn phải không? Ta đây liền dây dưa ngươi, thẳng đến khi bức điên ngươi, bức phiền ngươi, như vậy là có thể cho mình mượn ngựa rồi.
Ông lão giữ ngựa vừa thấy Cẩu Đản, liền đánh chết cũng không chịu cho Lệ Ảnh Yên mượn ngựa.
Cho dù dây dưa đến mồm mép đều sắp bị mòn, ông lão này vẫn không chịu cho Lệ Ảnh Yên mượn ngựa.
Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên đến đến bên cạnh một chỗ không có người, thay trang phục nữ tử.
Sau đó lại gióng trống khua chiêng cầm theo Thượng Phương bảo kiếm do hoàng thượng ngự tứ đã trộm được từ chỗ Tiêu Dung Diệp, lại lần nữa đi đến chuồng xin ông lão cho mượn ngựa!