“Cắt, chàng cũng không phải nữ nhân, sao có thể biết suy nghĩ của nữ nhân chứ?”
“Ta thật sự không phải nữ nhân, nhưng ta chính là biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng nữ nhân. Ha ha, ai bảo tướng công nàng thông minh lanh lợi như vậy, không có bất ngờ gì xảy ra, hiện tại nàng chính là đang suy nghĩ, đêm nay nên thỏa mãn ta thế nào, khà khà!”
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền như là đánh máu gà, cười ha hả điên cuồng.
Mà lời nói như vậy cũng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên không khỏi đỏ lên.
“Câm miệng, nam cặn bã đáng chết, nếu chàng đã nói như vậy, vậy chàng suy nghĩ cho Thiếu Nghi một chút đi, làm sao bắt được tâm của Uyển Nhu?”
“Có một loại tình yêu gọi là cảm động, ba ngày hai bữa đưa ấm áp cho nàng ta thì tốt rồi. A, đúng rồi, còn phải học ta, cặn bã lên!”
Càng nghe Tiêu Dung Diệp nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, Hoắc Thiếu Nghi trực tiếp cảm giác bản thân đau cả đầu.
“Dung Diệp, ta đọc sách ít, ngươi không cần nói tiếng địa phương, ta nghe không hiểu, nói tiếng phổ thông đi.”
Hoắc Thiếu Nghi nắm cào tóc, không hiểu ra sao nghe những chiêu thức người cặn bã này nêu ra cho mình.
“Ôi chao, Thiếu Nghi ca ca, huynh đừng nghe nam cặn bã này nói chuyện. Này, như vậy, ta bày cách cho huynh, huynh ấy, liền làm một chút chuyện lãng mạn, tặng hoa, đưa trâm cài, tốt nhất lại xem chút pháo hoa, làm chút chuyện lãng mạn duy mỹ, như vậy nữ tử đều sẽ thích, hơn nữa rất dễ dàng cảm động.”
“Nhưng những thứ này... rất kỳ lạ đó?”
“Rất kỳ lạ? Làm sao có thể chứ? Ta đây chính là nữ tử, liền đặc biệt hi vọng nam sinh có thể làm những thứ này cho ta, mà không giống như nam cặn bã thối nào đấy, chỉ là lời nói ngoài miệng, không có hành động thực tế.”
“Cẩu Đản, đêm nay, ta liền mang nàng đi thả đèn Khổng Minh, như vậy lãng mạn chưa?”
Nghe được Lệ Ảnh Yên chê bai mình, Tiêu Dung Diệp vội vàng không phục khó chịu chen vào nói phản kích nàng.
“Câm miệng, không đi!”
Lại lần nữa liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tiếp tục nói với Hoắc Thiếu Nghi.
“Thiếu Nghi ca ca, đêm nay ta đi hẹn Uyển Nhu ra, còn huynh phải đi chuẩn bị chút pháo hoa, còn có hoa tươi, tốt nhất còn phải có vật định tình giữa các người.”
Lệ Ảnh Yên quỷ linh tinh nói xong, đợi đến Lệ Ảnh Yên an bày tất cả gần xong, mi phong nhíu chặt của Hoắc Thiếu Nghi bỗng nhiên mở rộng thông suốt.
Dưới cảm xúc kích động, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng vươn tay, ôm Lệ Ảnh Yên vào trong lòng.
“Yên Nhi, cám ơn muội, may mà có muội ở đây, may mà có muội bày mưu tính kế cho ta!”
Cảm xúc cao hứng, Hoắc Thiếu Nghi chỉ lo nhanh chóng ôm Lệ Ảnh Yên, hoàn toàn không có nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp dần dần trở nên xanh mét, mơ hồ nhảy gân xanh lên.
“Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, nàng coi lão tử là đã chết sao? Lại có thể ở trước mặt ta đưa tình với người khác? Còn ôm ôm ấp ấp!”
Nổi giận, điên cuồng, Tiêu Dung Diệp như là một sư tử bị thương, thổn thức rít gào.
“Này, nam cặn bã đáng chết, chàng ăn dấm chua cũng quá không đạo lý rồi!”
Lệ Ảnh Yên khó thở, nam nhân này cứ kêu gào như vậy nữa, không chừng bình dấm chua lại bị đánh lật!
“Ta... hai người các ngươi ôm ôm ấp ấp, xem người tướng công chính quy như ta thành cái gì rồi hả?”
“Câm miệng, còn không câm miệng, đêm nay bản thân tự sờ đi! Ta mặc kệ chàng rồi!”
Tiêu Dung Diệp quả nhiên là bộ dạng “vợ quản nghiêm”, nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, sau đó lập tức liền rụt rụt đầu, không nói chuyện nữa.
Không bật hoàn toàn với hắn, vậy còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Thấy Tiêu Dung Diệp giống như một con mèo ngoan ngoãn, không nói nữa, Lệ Ảnh Yên cười giảo hoạt, bản thân quả nhiên là đối thủ một mất một còn với nam cặn bã này.
“Này, nam cặn bã, đêm nay, chàng đi giúp Thiếu Nghi ca ca, chuẩn bị tốt pháo hoa, nghe chưa?”
“Ừ ừ!”
Nghe được Lệ Ảnh Yên phân phó, Tiêu Dung Diệp yếu ớt gật gật đầu.
Mà đợi ở một bên, Hoắc Thiếu Nghi không khỏi nhẹ nhàng nhếch môi cười yếu ớt.
Xem ra, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khí phách của Tiêu Dung Diệp chính là bị Lệ Ảnh Yên - chiếc xương sườn mềm này hàng phục.
Xem ra, thật đúng là không thể không phục chuyện duyên phận này.
“Được rồi, Thiếu Nghi ca ca, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng giúp huynh. Đêm nay, huynh có thể ôm mỹ nhân về rồi!”
- - phân cách tuyến - -
Màn đêm buông xuống, đèn hoa lộng lẫy, ngọn đèn chói mắt, bị thị nữ cầm đèn, thắp sáng một chén rồi một chén, nhất thời, toàn bộ cung đình được chiếu rọi giống như ban ngày.
Trong rừng rậm xa xa, Tiêu Dung Diệp giúp Hoắc Thiếu Nghi dọn xong trận ngọn nến, còn có chuẩn bị tốt pháo hoa từ trước, và một bó hoa đủ loại kiểu dáng, thậm chí Hoắc Thiếu Nghi còn lấy được một chuỗi ngọc trai san hô vô giá từ quốc gia thương mại Điền Xuyên.
Lo lắng chuẩn bị mọi thứ, chỉ vì hôm nay có thể giúp Hoắc Thiếu Nghi lấy được trái tim mỹ nhân.
Lệ Ảnh Yên đến Bích Tiêu cung, nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu đang học nữ công với Ý phi.
Bắt đầu từ đêm Tiêu Hạo Thiên gặp chuyện, quan hệ giữa Lệ Ảnh Yên và Ý phi cải thiện rất nhiều, thậm chí nghĩ đến tương lai bà ta sắp là mẫu phi của mình, Lệ Ảnh Yên cũng kính trọng bà hơn nhiều.
“Cẩu Đản bái kiến Ý phi nương nương! Bái kiến Uyển Nhu công chúa!”
Lệ Ảnh Yên kéo vạt áo chắp tay thi lễ, một bộ dáng tiểu nữ tử có lễ phép với bà ấy.
Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên lúc này không giống ngày xưa, Ý phi cười nhàn nhạt.
“Từ khi nào thì nha đầu kia liền khách khí như vậy, lập tức là người một nhà rồi, mau mau đứng dậy đi!”
Vừa nói xong, Ý phi liền để Lệ Ảnh Yên đi lên.
Lệ Ảnh Yên tiến lên một bước, thần bí nói qua - -
“Ý phi nương nương, cái kia... Ta tìm Uyển Nhu có một chút việc!”