Lâm Kỳ Vũ thành thật, cả người ngốc ngốc, không giãy giụa, cũng không nói lời nào, Lộ Ngôn Chi khẽ thở dài một cái, lấy tấm chăn ở ghế sau đắp lên cho người đó, hỏi: “Biết mình ở đâu không?”
Lâm Kỳ Vũ quay đầu nhìn hắn, rầm rì nói: “Không biết…… Không chỗ ở……”
Lộ Ngôn Chi hết chỗ nói, đối mặt với một con ma men, nói cũng không phải, mà mắng cũng không xong.
Suy xét vài phút, Lộ Ngôn Chi khởi động xe, không nói chuyện nữa.
Dưới tình huống không biết nhà của Lâm Kỳ Vũ ở đâu, thì phương pháp an toàn nhất là đem Lâm Kỳ Vũ về nhà của mình, đãi ngộ này chỉ có Lâm Kỳ Vũ mới được hưởng, không có người thứ hai. Từ trước đến nay, Lộ Ngôn Chi là người rất chú trọng sự riêng tư, nhà của hắn ngoại trừ dì giúp việc đến quét dọn, thì chỉ có Văn Dữ ghé thăm. Đến cả thư kí riêng cũng chỉ có thể đứng ở huyền quan để bàn giao công việc.
Về đến nhà thì Lâm Kỳ Vũ đã ngủ say, Lộ Ngôn Chi ôm người lên sô pha, cởi áo ngoài cùng giày vớ cho cậu, rồi mới ôm đến trên giường. Nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, hắn vốn nghĩ để Lâm Kỳ Vũ nằm ở trên sô pha, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể làm được.
Lâm Kỳ Vũ ngủ rất say, hai bên má đỏ rực do say rượu, dù say ngủ nhưng vẫn rất đẹp trai. Lộ Ngôn Chi ngồi ở mép giường nhìn Lâm Kỳ Vũ, hắn không biết Lâm Kỳ Vũ vì sao lại chạy đến gay bar uống rượu, nhưng uống theo kiểu của Lâm Kỳ Vũ, khẳng định không phải là chuyện gì vui vẻ. Người em trai này đã được khắc sâu ở trong lòng của hắn, Lâm Kỳ Vũ có bị khi dễ thì hắn có thể làm gì đây? Chuyện có thể làm thì rất nhiều, nhưng có danh chính ngôn thuận hay không.
Nhìn Lâm Kỳ Vũ ngủ, Lộ Ngôn Chi không nhịn được nhớ lại cái năm hai người đã gặp nhau.
Buổi sáng, hai người ra ngoài chơi, tới khi mặt trời dâng cao thì về nhà. Buổi chiều hắn sẽ giúp Lâm Kỳ Vũ làm bài tập, có đôi khi Lâm Kỳ Vũ học mệt thì bò lên giường hắn ngủ trưa.
Lộ Ngôn Chi cũng giống như bây giờ nhìn Lâm Kỳ Vũ, lúc ấy, ngũ quan của Lâm Kỳ Vũ vẫn chưa nảy nở, không qúa xinh đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, dáng ngủ cũng thành thành thật thật, là dáng vẻ người em trai mà Lộ Ngôn Chi tâm tâm niệm niệm.
Ngồi một hồi lâu thì Lộ Ngôn Chi mới bừng tỉnh, hình ảnh của quá khứ và hiện tại chất chồng lên nhau, cứ như Tiểu Vũ của bây giờ vẫn là Tiểu Vũ của ngày xưa.
Thở dài một hơi, Lộ Ngôn Chi tém chăn cho cậu, còn mình cầm gối đầu, chuẩn bị ra phòng khách ngủ tạm một đêm —— nếu ông nội của Lâm Kỳ Vũ vẫn còn sống, vẫn ở ngôi nhà dưỡng lão kia, vậy thì kì nghỉ nào hắn cũng sẽ gặp được Lâm Kỳ Vũ rồi, có lẽ quen biết nhiều năm sau, hắn và Lâm Kỳ Vũ cũng sẽ trở thành bạn tốt như hắn và Văn Dữ, thậm chí Lâm Kỳ Vũ có thể đầu quân vào Tinh Lộ, mà không phải là cái công ty chó má kia, cũng sẽ không ở trong nhóm nhạc đó, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ ca hát, làm một “Tiểu Vũ” không lo không nghĩ.
Lộ Ngôn Chi có nghe nói Lâm Kỳ Vũ đã hết hạn hợp đồng với công ty, cũng rời khỏi nhóm, nhưng hắn không rõ nguyên nhân vì quá bận rộn, chắc là phải chờ Lâm Kỳ Vũ tỉnh rồi mới hỏi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kỳ Vũ tỉnh lại, đập vào mắt là một hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm không giống với khách sạn, hoảng sợ một phen.
Cậu xốc chăn lên, nhìn thấy quần lót vẫn còn ở trên người, khăn trải giường sạch sẽ, thân thể cũng không có chỗ nào không khoẻ, có hơi chút yên tâm.
Mặc quần áo vào, Lâm Kỳ Vũ lặng lẽ ra cửa, trong hoàn cảnh không quen thuộc, theo bản năng cậu muốn chuồn đi trước rồi tính sau.
Nhưng vừa ra khỏi cửa là gặp ngay Lộ Ngôn Chi mới ra khỏi phòng bếp.
Lâm Kỳ Vũ sửng sốt, cậu thấy Lộ Ngôn Chi vài lần trên TV, cũng biết người này từng được xào CP với Văn Dữ.
“Dậy rồi à?” Lộ Ngôn Chi bình thản, dọa Lâm Kỳ Vũ đến ngây người, “Đi rửa mặt, trong toilet có bàn chải đánh răng và khăn lông mới đó.”
Lâm Kỳ Vũ rất muốn nói “Không cần, tôi về nhà đây”, nhưng suy nghĩ một hồi, cảm thấy Lộ Ngôn Chi cũng coi như là một nửa người trong giới, với lại tối hôm qua cậu uống khá nhiều, người ta tốt bụng dắt cậu về nhà, giờ mà bỏ đi thì bất lịch sự quá, liền nói “Cảm ơn”, rồi vào toilet.
Chờ Lâm Kỳ Vũ ra tới, cơm sáng đã dọn lên bàn, bữa sáng tương đối đơn giản, có bánh mì, trứng chiên, thịt xông khói, còn có một hộp sữa cho thiếu nhi……
“Ngồi xuống ăn sáng.” Lộ Ngôn Chi nói.
Lâm Kỳ Vũ ngồi xuống, do dự một chút, chủ động mở miệng nói lời cảm ơn: “Sếp Lộ, ngày hôm qua……”
Lộ Ngôn Chi quét bơ lên miếng bánh mì giòn rụm, nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua cậu uống nhiều nên tôi mang cậu về nhà.”
“Cảm, cảm ơn, đã gây thêm phiền toái cho anh.”
Lộ Ngôn Chi đẩy hộp sữa đến trước mặt Lâm Kỳ Vũ, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cậu: “Cậu có anh trai không?”
Câu hỏi này làm Lâm Kỳ Vũ không khỏi sửng sốt, ủa ủa ủa? Sao tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi vậy ta?
Lâm Kỳ Vũ vừa muốn trả lời “Không có”, thì nghe Lộ Ngôn Chi nói: “Nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Lâm Kỳ Vũ nhíu mày, cậu là con một á, còn cần phải nghĩ nữa hả?
Lộ Ngôn Chi đã có đáp án, Lâm Kỳ Vũ vốn dĩ không nhận ra hắn rốt cuộc là ai. Nghĩ thấy cũng đúng, lúc ấy Lâm Kỳ Vũ còn nhỏ, vẫn luôn gọi hắn là “Anh”, chỉ sợ cậu không nhớ hắn họ gì chứ đừng nói đến tên thật.
Việc này cũng không trách Lâm Kỳ Vũ được, hồi đó cậu còn nhỏ, đương nhiên không nhớ được nhiều chuyện, cũng như hắn, hồi niên thiếu có không ít bạn bè, nhưng chỉ nhớ kĩ cái tên của Lâm Kỳ Vũ thôi. Huống hồ hắn có rất nhiều ảnh chụp chung với Lâm Kỳ Vũ, có đôi khi mẹ sẽ lấy ra xem, hắn cũng nhìn theo, tự nhiên vẫn có ấn tượng, mà Lâm Kỳ Vũ không có ảnh chụp, ấn tượng mơ hồ mới là bình thường.
“Xem ra cậu không nhớ tôi là ai.” Lộ Ngôn Chi đưa bánh mì cho Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ nghi hoặc: “Chúng ta…… Gặp qua rồi sao?”
Nếu người khác nói ra câu này, thì Lộ Ngôn Chi sẽ không nói tiếp, cũng sẽ không cho người khác có cơ hội đáp lời, đặc biệt là người trong giới. Nhưng Lâm Kỳ Vũ không giống với bọn họ, cậu đã nhận ra hắn là “Sếp Lộ”, mà không có bất cứ ý tứ nịnh nọt nào, thậm chí còn không cười lả lơi nữa, ngốc ngốc y như hồi còn nhỏ vậy đó.
Lộ Ngôn Chi cười nhạo: “Nằm giường của tôi, ăn đồ ăn vặt của tôi, chơi máy tính của tôi, bắt tôi dạy học, giúp cậu làm bài tập…… Mấy năm không gặp đã quên hết sạch rồi à?”
Lâm Kỳ Vũ như bị sét đánh, choáng váng cả người.
Lộ Ngôn Chi thừa thắng xông lên, chỉ chỉ hộp sữa bò: “Trước kia một ngày cậu uống hai hộp, cũng may nhãn hàng này vẫn chưa phá sản, không thì tôi cũng chẳng biết mua cái này ở đâu nữa!”
Lâm Kỳ Vũ nhìn hắn rất lâu, mới hắng giọng mở miệng: “Anh…… Là anh?”
Bây giờ nhìn kỹ Lộ Ngôn Chi, đúng là có vài phần giống với hồi niên thiếu. Nếu không phải Lộ Ngôn Chi nhắc nhở cậu, thì chỉ sợ cả đời này cậu cũng sẽ không nhận ra anh là ai.
“Ngày hôm qua tôi nói mình là anh cậu, cậu nói cậu không có anh trai.” Lộ Ngôn Chi nổi lên ý xấu, muốn thấy Lâm Kỳ Vũ xấu hổ.
Lâm Kỳ Vũ một tay cầm bánh mì, một tay nắm hộp sữa, lúng túng nói: “Tôi uống nhiều quá, không nhớ rõ……”
“Giờ tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có anh trai không?” Lộ Ngôn Chi không biểu lộ cảm xúc nhìn cậu chằm chằm.
Lâm Kỳ Vũ nhìn thẳng hắn một lát, cúi đầu nói: “Có.”
Lộ Ngôn Chi vui vẻ, hắn biết hành vi của mình con nít quá, nhưng mà hắn vui lắm.
“Ăn sáng đi, tay nghề của tôi không ra gì, cậu bỏ qua cho tôi.” Lộ Ngôn Chi nói.
Lâm Kỳ Vũ nhai chậm, nhẹ giọng nói: “Khá ngon mà.”
Lâm Kỳ Vũ không ngờ mình sẽ gặp lại Lộ Ngôn Chi, tới ngày hôm nay cậu mới biết được người anh đó là Lộ Ngôn Chi. Hồi trước cậu xem TV cảm thấy anh có chút quen thuộc, nhưng chỉ nghĩ là người đẹp trai nào mà chẳng có vài phần giống nhau, nên không để trong lòng.
Dùng bữa sáng xong, Lộ Ngôn Chi mới mở miệng hỏi cậu: “Vì sao đi uống rượu một mình? Biết làm vậy nguy hiểm lắm không?”
Đối mặt với Lộ Ngôn Chi, Lâm Kỳ Vũ không có nhiều khí thế, thành thật nói: “Tâm tình không vui, áp lực quá lớn, mới muốn đi ra ngoài uống một ly, không có lần sau đâu.”
Bình thường cậu sẽ mua về nhà uống, nhưng mấy ngày nay cảm thấy ở nhà hơi chán, hứng thú bất chợt mới ra ngoài uống rượu, không ngờ ly rượu mình gọi có độ cồn quá cao, thân thể không chịu nổi……
“Đưa di động cho tôi.” Lộ Ngôn Chi nói.
Lâm Kỳ Vũ lấy di động ra giao cho Lộ Ngôn Chi.
Lộ Ngôn Chi nhấn một chuỗi dãy số vào, đồng thời nhá máy qua điện thoại mình: “Sau này muốn ra ngoài uống rượu thì có thể gọi cho tôi. Không được đi một mình, nhớ không?”
Lâm Kỳ Vũ gật gật đầu.
Buổi chiều Lộ Ngôn Chi còn có công việc, đưa Lâm Kỳ Vũ về nhà rồi mới đến công ty.
Lâm Kỳ Vũ ngâm mình trong bồn tắm, tâm tình phi thường phức tạp. Cậu thật sự không ngờ mình sẽ gặp lại ‘anh trai’, mà người đó còn là boss của Tinh Lộ nữa.
Chuyện của mùa hè năm ấy cậu vẫn không quên, nhưng đó chỉ là hồi ức mà thôi. Lúc ấy, cậu vẫn chưa có khái niệm tiền bạc, nhà cậu là một gia đình bình dân, tiết kiệm được một chút tiền mới cho ông nội vào nhà dưỡng lão. Gặp được người anh đó với cậu mà nói cũng chỉ là một người bạn cùng chơi, không có tâm tư gì khác.
Sau này lớn lên một chút mới bắt đầu có khái niệm tiền bạc. Lúc rãnh rỗi, ba mẹ ngẫu nhiên nhắc tới nhà dưỡng lão đó, nên cậu mới biết được những người ở đó toàn là người có bối cảnh, khác với gia đình bình dân như nhà cậu.
Tới hôm nay gặp lại Lộ Ngôn Chi, cậu mới biết được khoảng cách này có bao nhiêu lớn. Không nói tới nhà họ Lộ, chỉ với Tinh Lộ thôi, mà đã kéo ra khoảng cách giữa ông chủ và nghệ sĩ rồi. Lộ Ngôn Chi thuộc top 1%, mà cậu chỉ là người làm công ăn lương, thuộc về nhóm 99% còn lại. Cậu không tự ti, không trèo cao, cũng không ghen ghét, bởi vì cậu đang làm việc mà mình thích. Cũng chẳng phải cậu đang phân biệt đắt rẻ sang hèn, chỉ là thân phận bất đồng, giá trị con người cũng bất đồng, địa vị bất đồng, cậu và Lộ Ngôn Chi là người của hai thế giới khác nhau, người anh trai đó cũng chỉ là người anh trai của mùa hè năm đó mà thôi……
Hiện thực không tốt đẹp bằng hồi ức, mình không cần phá hư sự tốt đẹp đó……