Bởi vì Diệp Diễm Thanh có quá nhiều antifan, mà các thành viên Five1 cũng chưa từng ra mặt hay giải thích giúp hắn một câu, cho nên fans Diệp chưa bao giờ tin tưởng Five1 là một nhóm nhạc đoàn kết. Các cô biết nếu muốn Diệp Diễm Thanh vươn cao hơn, trong khi công ty không đáng tin cậy, nhóm nhạc cũng không đáng tin cậy, thì chỉ có thể dựa vào nhóm fans các cô, cho nên đây cũng là nguyên nhân từ trước đến nay hắn luôn có lượng fans lớn ủng hộ.
Chiêu thức của Trọng Tỉnh chẳng khác nào chứng minh suy đoán của các cô, nhóm nhạc này chẳng những không đoàn kết, mà còn đâm lén sau lưng người ta.
Mà lần này Trọng Tỉnh không chỉ đắc tội fans Diệp, mà còn có fans Văn Dữ. Quay ngược dòng lịch sử lúc Văn Dữ bị mắng chửi thì đã là chuyện của nhiều năm về trước, từ lúc Văn Dữ nhận được thành tích đáng công nhận, thì đã không gặp lại chuyện bị toàn giới mắng chửi nữa. Lúc trước các cô không hành động là vì sợ Văn Dữ bị mắng, bây giờ chân tướng đã bày ra trước mặt, các cô cũng đã nhịn quá lâu, muốn đánh nhau phải không? Tới đi! Ai sợ ai chứ?!
Vì thế một trận đại chiến bàn phím bắt đầu, fans Trọng Tỉnh lúc đầu rất hân hoan nhảy ra cắn lung tung, thì bây giờ bị fans Văn Diệp đè đầu cưỡi cổ, đấm liên tục vào mặt.
Mà lúc này, Diệp Diễm Thanh đang ngồi ở trên giường trừng mắt với Văn Dữ, mặt đỏ bừng —— trời ơi, hình tượng nghiêm túc hắn xây dựng bấy lâu nay đã bị Văn Dữ đạp đổ chỉ trong vài giây thôi đó.
Văn Dữ bị hắn nhìn thì ngứa ngáy cả người, nhưng không dám nói gì, bởi vì hắn đuối lý trước, cũng không dám hành động gì cả, chỉ dám giải thích: “Anh thấy nội dung không có vấn đề gì mới cho người ta ghi hình mà.”
Nội dung không có vấn đề, nhưng hình tượng có vấn đề đó anh hai! Diệp Diễm Thanh đang đợi Ngải Trừng gọi điện thoại tới thuyết giáo đây nè!
Văn Dữ làm việc là có mục đích. Nếu Diệp Diễm Thanh gửi meme khủng long con cho hắn, thì hắn sẽ xem xét có nên cho mọi người thấy hay không, bởi vì ở trong lòng hắn, đó là tình thú giữa hai người, mặc dù Diệp Diễm Thanh cũng gửi mấy cái meme này cho chị gái và Ngải Trừng, nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Kết quả là Diệp Diễm Thanh không gửi nên lúc này hắn mới đưa ra đoạn tin nhắn hoàn chỉnh cho người ta ghi hình, ít nhiều gì thì sau khi biên tập mới thuyết phục được khán giả, đến lúc đó hướng gió trên mạng mới thay đổi. (chỉnh sửa lại đoạn này cho sát với bản dịch, cảm ơn bạn HoaiPeo đã góp ý!)
Văn Dữ nhìn Diệp Diễm Thanh, hắn không phải không nghĩ tới hình tượng mà Diệp Diễm Thanh gầy dựng bấy lâu nay, nhưng có như vậy thì fans mới biết được vẻ đáng yêu này của Diệp Diễm Thanh. Diệp Diễm Thanh không có lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ đâu nha.
“Bảo bối à, em xem cư dân mạng đều nói họ thích nét đáng yêu này mà, đừng giận anh nữa.” Văn Dữ dỗ hắn.
Diệp Diễm Thanh cũng biết điều này sẽ mang lại duyên người qua đường cho hắn, nhưng mà!
“Vậy anh phải nói trước với em một tiếng chứ, không cho người ta chuẩn bị tâm lý gì cả.” Nếu biết trước, thì hắn sẽ không đỏ mặt ngồi đây giận lẫy đâu.
“Xin lỗi mà.” Văn Dữ nói với Diệp Diễm Thanh, hắn vẫn luôn nhận sai, “Tại ít khi nào thấy em trở mặt với anh, anh chịu không nổi muốn khoe ấy mà.”
Đáng lẽ hắn muốn dùng từ “làm nũng” cơ, nhưng lại sợ Diệp Diễm Thanh không thích, cho nên chọn từ dễ nghe hơn.
Diệp Diễm Thanh không giận mà chỉ là cảm thấy…… Cảm thấy mất mặt quá đi.
Lúc này, di động vang lên, người gọi tới là Ngải Trừng, hắn lại trừng mắt liếc Văn Dữ một cái, nói: “Chị Trừng không dám mắng anh, khẳng định là mắng em!”
“Cô ấy có mắng thì đưa anh nói chuyện.” Văn Dữ cười nói.
Diệp Diễm Thanh nhận điện thoại, mở loa: “Dạ, chị Trừng?”
Ngải Trừng cười rất vui vẻ: “Diễm Thanh à, chị mới xem tập cuối nè, thích lắm.”
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc, ủa, không la mình à?
Văn Dữ cũng vui vẻ, xem ra Ngải Trừng suy nghĩ giống hắn, trả lời: “Đúng lúc lắm, cô khuyên em ấy giùm tôi đi, nổi giận với tôi nãy giờ.”
Ngải Trừng không kinh ngạc khi nghe thấy giọng của Văn Dữ: “Diễm Thanh, em đừng nghĩ nhiều. Từ lúc em debut tới nay, không nói tới anti, biểu hiện của em ai cũng biết mà, hình tượng này đã được mọi người tán thành từ lâu rồi, chỉ cần không dính vào scandal nào nữa thì sẽ không bị sụp đổ hình tượng đâu. Em mới tách ra solo nên đoàn đội mới suy tính tới duyên người qua đường này, bọn chị đang lo không biết làm sao để mọi người thấy tính tình dễ thương của em. Mà lần này được giải quyết đều nhờ Văn Dữ đó, em phải cảm ơn người ta nha chưa.”
“Thật sự không có vấn đề gì hả chị? Em thấy hình tượng của em bị đạp đổ hết rồi!” Diệp Diễm Thanh không kiêng dè Ngải Trừng.
“Sao có chuyện đó được?” Ngải Trừng cười ha ha, “Ai mà chẳng có mặt dễ thương hả? Ngôi sao càng lạnh lùng càng là người sủng fans nhất đó. Nghệ sĩ có địa vị cao đều lựa lúc thích hợp để cho mọi người thấy mặt dễ gần của mình, bán manh một chút thì fans sẽ càng hưởng ứng. Chẳng qua làm thế nào để tự nhiên lộ ra thì mới là vấn đề, có không ít đoàn đội vò đầu bứt tóc mà không nghĩ được cách nào đó cưng. Tự nhiên bây giờ có người trải thảm cho em mà không phải suy nghĩ gì nhiều thì sao lại không biết cảm ơn người đó hả em?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, hình như có chuyện như vậy thật. Hắn biết khá nhiều nghệ sĩ không đi theo con đường Mr/ Mrs thân thiện, nhưng bò lên được vị trí nhất định thì sẽ tìm cách để cho mọi người thấy mình rất dễ tiếp cận. Lấy mức độ gia tăng số lượng người hâm mộ và duyên người qua đường, cùng với những lần tiếp xúc thì hắn phát hiện những người này thật ra khá là cởi mở đó chứ.
Ngải Trừng tiếp tục nói: “Em làm nũng với Văn Dữ là chuyện bình thường mà. Khán giả nhìn thấy cũng sẽ nghĩ à thì ra em cũng có mặt đáng yêu này, mà bây giờ toàn là lời khen tặng cho em và Văn Dữ đó, coi như là bất ngờ ngoài dự đoán đi.”
“Em không có làm nũng.” Diệp Diễm Thanh sửa. Hắn giỡn thôi mà, chỉ vì miếng ăn á.
Ngải Trừng không cãi cọ với hắn. Đàn ông bình thường không thích bị gắn cái mác này đâu, dù sao đây cũng là hành vi bán manh trong vô thức mà.
“Được, được, được, là chị nói sai. Dù sao em tăng khá nhiều duyên người quá đường đó, tốt quá đi.” Thời gian đã không còn sớm, Ngải Trừng cũng không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi nữa, “Gọi điện thoại chính là bảo em cảm ơn Văn Dữ thôi, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ nói ngủ ngon với Ngải Trừng xong rồi mới cúp điện thoại.
“Còn giận không?” Văn Dữ nắm lấy tay, chọc hắn nói.
Diệp Diễm Thanh tuy còn một chút giận hờn, nhưng điện thoại từ Ngải Trừng làm hắn an tâm hơn: “Em đâu có giận……”
Giờ thì làm như là hắn không biết lí lẽ vậy đó!
“Anh biết mà.” Văn Dữ được một tấc lại muốn tiến một thước mà hôn hôn hắn, “Vậy mình bỏ qua chuyện này nhé?”
Diệp Diễm Thanh gật đầu.
Văn Dữ ôm chầm lấy hắn: “Mình thương lượng chuyện khác nhé!”
“Anh nói đi.”
“Mấy ngày nữa anh sẽ vào đoàn đó, em nghĩ xem có nên cho anh ăn no hay không đây, để tránh ngày nào đó anh đột nhiên trở về trói em vào đoàn phim thì sao.” Văn Dữ hôn hôn lỗ tai hắn, giọng nói gợi cảm vô cùng.
Diệp Diễm Thanh lại đỏ mặt, việc này dù Văn Dữ không nói, thì hắn cũng sẽ không từ chối, tuy có hơi ngại nói thẳng.
Văn Dữ lại hôn hôn lỗ tai hắn: “Được chưa?”
Diệp Diễm Thanh giả vờ bình tĩnh nói: “Em nói không thì anh chịu bỏ qua sao?”
“Sẽ không.” Văn Dữ cười khẽ, áp Diệp Diễm Thanh lên giường, “Nhưng có khả năng sẽ suy xét đến số lần cho em xuống giường.”
Diệp Diễm Thanh cũng nhớ Văn Dữ, hắn vốn không phải là người phóng khoáng trên giường, nhưng nếu đã nhớ, thì cứ làm theo con tim thôi.
Mấy ngày sau đó, đêm nào Văn Dữ cũng đàn áp Diệp Diễm Thanh, mà Diệp Diễm Thanh không từ chối lần nào. Văn Dữ cũng sẽ không làm đến mức không để hắn xuống giường được, chỉ ăn đủ no mà thôi, mặt mày rạng rỡ, tâm tình phơi phới.
Hôm Văn Dữ xuất phát, Diệp Diễm Thanh vốn muốn tiễn hắn, nhưng nề hà đêm trước bị làm tàn nhẫn, ngày hôm sau không mở mắt ra nổi.
Văn Dữ ra cửa rồi quay về phòng ngủ, hôn hôn mặt Diệp Diễm Thanh rồi mới chịu quay ra cửa —— xem ra mấy ngày nay ăn no đủ mà vẫn không nhịn được trói Diệp Diễm Thanh vào đoàn phim với mình.
Chờ Diệp Diễm Thanh tỉnh ngủ, bên Văn Dữ đã vào check in lên máy bay, đợi một lát nhắn tin cho Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh tỉnh dậy được một lát mới nhận được tin nhắn từ Văn Dữ. Tuy rằng rất muốn oán giận hành vi tối hôm qua của người nào đó, nhưng giờ đây không có người bên cạnh, nhớ nhung cũng là lẽ thường tình thôi. Nỗi nhớ này khác với lúc hai người sáng ra đi làm, tối lại gặp nhau, làm Diệp Diễm Thanh luyến tiếc giận hờn với hắn.
Văn Dữ gọi ngay video: “Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ thầm, “Không thoải mái thì sao? Anh có về mát-xa cho em đâu”, mà ngoài miệng lại nói: “Không có, bên anh thế nào rồi?”
Văn Dữ tâm tình khá tốt, nói: “Mang em đi xem phòng nghỉ mà đoàn phim chuẩn bị cho anh nhé?”
“Được ạ.” Diệp Diễm Thanh đáp.
Văn Dữ xoay camera bắt đầu mang Diệp Diễm Thanh tham quan căn phòng. Đoàn phim chuẩn bị cho hắn một căn phòng riêng, giường ngủ rất lớn, cửa sổ cao sát đất khẳng định buổi đêm ngắm cảnh rất đẹp. Bên ngoài phòng ngủ được ngăn thành hai, phòng khách và phòng bếp, rộng rãi, thoáng mát.
“Người ta còn chuẩn bị cho anh microwave và cả máy pha cà phê nữa.”
“Tiện lợi quá ha.” Diệp Diễm Thanh đã từng lưu diễn khắp mọi nơi, cũng ở qua không ít khách sạn, nhưng đa số chỉ nghỉ lại một vài đêm, cho nên không có yêu cầu gì cao, chỉ cần an toàn là được.
“Ừ, vừa rồi anh nằm thử trên giường, êm lắm. Chờ em làm xong album thì tới đây lăn giường với anh ha?” Đây mới là trọng điểm mà Văn Dữ muốn nói.
Diệp Diễm Thanh cười, nói: “Được.”
Giờ phút này, nỗi nhớ nhung đã phần nào được vun đầy.