Lộ Ngôn Chi nói thích cậu làm cậu rất ngạc nhiên, lúc đầu bị dọa sợ thiệt đó, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, thì có chút mừng thầm trong lòng. Cậu vui vẻ là vì một người ưu tú như Lộ Ngôn Chi mà lại thích mình, chẳng khác gì nhân bánh thịt từ trên trời rớt xuống, đúng không? Đồng thời, cậu có lí do để từ chối Lộ Ngôn Chi mà. Cậu hâm mộ Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ, nhưng lại không tin tưởng mình sẽ có được một tình yêu như thế. Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ, một người là ca sĩ, một người là diễn viên, đều ở trong giới, khẳng định sẽ không thiếu đề tài chung, sau này cũng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác, mà gia cảnh nhà Văn Dữ rất tốt, nhìn thế nào cũng thấy hai người họ là cùng chung một thế giới.
Mà cậu và Lộ Ngôn Chi lại khác, cậu không hiểu gì về kinh doanh cả, nếu Lộ Ngôn Chi nói mấy chuyện đó với cậu, thì cậu chỉ biết ngây ngô gật đầu, không có ý kiến, cũng không hiểu, rõ ràng là không có đề tài chung thì sao mà gắn kết lâu dài được chứ? Với lại, những phương thức đối nhân xử thế cùng với lối sống mà cậu học từ nhỏ sẽ khác hẳn với Lộ Ngôn Chi, cậu sợ mình sẽ không hoà nhập được với người ấy. Ý cậu không phải là Lộ Ngôn Chi cao sang gì, mà là mỗi nơi đều có qui tắc sinh tồn riêng, không thể bỏ qua được.
Lộ Ngôn Chi là một người anh trai tốt, cũng là một người đàn ông đáng tin cậy. Mấy ngày nay cậu thường hay nghĩ tới Lộ Ngôn Chi, không phải không có suy nghĩ riêng, nhưng xuất phát từ quý trọng, nên mới lo lắng, sợ kí ức tốt đẹp đó sẽ bị phá hủy, chi bằng không bắt đầu mối quan hệ thì tốt hơn.
Lâm Kỳ Vũ dậm chân tại chỗ, còn Lộ Ngôn Chi lại là người thuộc phái hành động.
Tuy Lâm Kỳ Vũ từ chối lời tỏ tình, nhưng Lộ Ngôn Chi vẫn không chịu thua, mỗi ngày đều gửi tin nhắn, đi công tác cũng sẽ báo với cậu trước, còn chịu khó bảo thư kí gửi đồ ăn, hay mua đồ ăn vặt cho Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ vừa tự mắng bản thân mình là một kẻ tồi tệ, đã từ chối mà còn nhận quà tặng của Lộ Ngôn Chi, vừa mừng thầm vì còn được người ấy quan tâm.
Bởi vì cậu không đồng ý tiếp tục xào CP, nên Trâu Hứa Quân ra chiêu đê tiện. Không biết Trâu Hứa Quân đã sai người theo dõi cậu bao lâu, mà cậu bị Trâu Hứa Quân chặn ở quán cà phê, rồi còn bị chụp hình lại, thuỷ quân bắt đầu cố ý tạo tin đồn rằng hai người quay lại với nhau.
Lúc này Lâm Kỳ Vũ không thèm nể mặt nữa, trực tiếp đăng Weibo nói thẳng mình không có quan hệ gì với Trâu Hứa Quân, mong mọi người đừng suy diễn nữa. Cậu mặc kệ Trâu Hứa Quân có xấu hổ hay không, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là sợ Lộ Ngôn Chi hiểu lầm mà thôi.
Sau đó, cậu hợp tác với Diệp Diễm Thanh. Hai người tiếp xúc càng nhiều càng hiểu rõ nhau hơn. Lâm Kỳ Vũ cảm thấy Diệp Diễm Thanh là người rất tốt, có thực lực, không sợ khó khăn, không có mấy ý tưởng linh tinh, thật sự yêu thích âm nhạc, không chủ động tìm phiền toái, càng không có chuyện tự kiếm lăng xê, là người có nội tâm kiên định, biết rõ mục tiêu mà mình theo đuổi.
Hai người có rất nhiều đề tài chung, chỉ cần cậu dùng thiện ý đối đãi Diệp Diễm Thanh, thì Diệp Diễm Thanh chắc chắn sẽ hồi đáp y chang. Đây vẫn luôn là mối quan hệ bạn bè mà Lâm Kỳ Vũ hằng mong ước, cho nên dù khoảng thời gian hai người biết nhau khá ngắn, nhưng thành lập tín nhiệm lại rất nhanh. Cũng bởi vì quen thân hơn, nên chừng mực giữa hai người cũng nhỏ dần, khá nhiều lần cậu trêu ghẹo Diệp Diễm Thanh về chuyện tình cảm, hai người đều là người trưởng thành cả rồi, không cần thiết phải giả bộ ngây thơ, thuần khiết làm gì cả.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Kỳ Vũ đã gặp Lộ Ngôn Chi rất nhiều lần. Lộ Ngôn Chi tỏ vẻ sẽ cho Lâm Kỳ Vũ thời gian để suy nghĩ, và giao quyền chủ động vào tay Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ do dự lắm, cậu thừa nhận trong lòng mình có Lộ Ngôn Chi. Lộ Ngôn Chi là một người chiếm giữ vị trí đặc biệt trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn rất băn khoăn, không dám tiến thêm bước nữa.
Cho đến khi cậu đọc được tin Diệp Diễm Thanh mắc chứng sợ sân khấu, Văn Dữ đã ở bên cạnh giúp đỡ chữa bệnh, thì cậu càng hâm mộ tình cảm của hai người họ. Lần đó cậu và Diệp Diễm Thanh trò chuyện, Diệp Diễm Thanh nói rằng Lộ Ngôn Chi là một đối tượng đáng để được làm quen, bảo cậu hãy suy xét một chút. Còn nói Lộ Ngôn Chi là trúc mã của Văn Dữ, hắn tin tưởng ánh mắt nhìn người của Văn Dữ, hơn nữa vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, nếu Lộ Ngôn Chi không phải là người tốt, thì Văn Dữ không có khả năng làm bạn với anh ta lâu như vậy được.
Tới tận lúc này Lâm Kỳ Vũ thật sự dao động rồi, cậu muốn tin tưởng Lộ Ngôn Chi sẽ đem lại hạnh phúc cho mình, để cậu không còn là người hâm mộ đứng nhìn tình cảm khắng khít của người khác. Cậu “Nguyện ý tin tưởng”, không phải căn cứ vào Văn Dữ là trúc mã của Lộ Ngôn Chi, mà là căn cứ vào cậu cũng là một phần trong thời niên thiếu của người ấy, mà anh ấy là người cậu tín nhiệm nhất trong thế giới này.
Lâm Kỳ Vũ cầm điện thoại gọi ngay cho Lộ Ngôn Chi.
Lộ Ngôn Chi nhận nghe rất nhanh: “Làm sao vậy?”
“Anh, em rất muốn gặp anh.” Lâm Kỳ Vũ nghe được lời mình nói, tim đập nhanh như trống vỗ.
“Có chuyện gì à?” Lộ Ngôn Chi theo bản năng cho rằng Lâm Kỳ Vũ đã gặp phải chuyện gì.
Lâm Kỳ Vũ cười: “Không có gì hết, chỉ là muốn gặp anh thôi, được không?”
Lộ Ngôn Chi dừng một chút, hỏi: “Anh qua nhà em nhé?”
“Vâng.”
Lộ Ngôn Chi tới nhà cũng không đi tay không, hắn biết tửu lượng của Lâm Kỳ Vũ thật sự chẳng ra gì, nên hắn cũng chẳng muốn cậu chạm vào rượu, thế là mang đến một thùng sữa hộp mà Lâm Kỳ Vũ từng uống.
Lâm Kỳ Vũ hồi hộp muốn chết, nào quan tâm đến thứ mà Lộ Ngôn Chi mang đến!? Cậu làm bữa tối, tuy không như nhà hàng, nhưng hương vị vẫn rất ngon.
“Ăn cơm chưa?” Lâm Kỳ Vũ không quá tự nhiên.
“Vẫn chưa.” Lộ Ngôn Chi vừa bận xong là bị Lâm Kỳ Vũ gọi tới.
Lâm Kỳ Vũ làm cho mình bình tĩnh một chút, quyết đoán nói: “Vậy dùng bữa trước đi.”
Lộ Ngôn Chi giữ chặt cậu: “Không phải muốn gặp anh sao? Vậy nhìn cho kĩ đi.”
Lâm Kỳ Vũ hơi hơi đỏ mặt, lúc gọi Lộ Ngôn Chi tới quả thật không chờ nổi một giây, mà bây giờ nhìn thấy người thật lại hồi hộp đến mức không biết nói gì.
Lộ Ngôn Chi nhìn chằm chằm Lâm Kỳ Vũ trong chốc lát, cười nói: “Hình như có chuyện muốn nói với anh à? Vậy em nói trước đi, nói xong rồi thì mình ăn cơm.”
“Hay là…… Ăn cơm trước đi.” Lâm Kỳ Vũ cảm thấy mình phải bình tĩnh thêm một lát nữa.
Lộ Ngôn Chi kéo cậu không cho cậu đi: “Nói trước đã, nếu không anh ăn cơm không nổi.”
Lâm Kỳ Vũ không biết bắt đầu từ đâu, nhưng như Lộ Ngôn Chi đã nói, nếu ăn cơm trước, thì cậu cũng chẳng có vị giác để thưởng thức món ăn……
“Chúng ta…… Thử kết giao xem.” Lâm Kỳ Vũ cắn răng một cái, nói ra lời trong lòng.
Đáp lại cậu là một cái ôm thật chặt từ Lộ Ngôn Chi: “Em nói rồi nhé, không được đổi ý đâu đó.”
Thình lình bị ôm làm tim của Lâm Kỳ Vũ lại đập nhanh thêm vài phần, đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn trước, nói ra rồi thì không còn hồi hộp nữa. Mà cái ôm từ Lộ Ngôn Chi làm cậu vững tâm, đột nhiên cậu nhớ tới những lời bình luận từ trong giới gay nói Lộ Ngôn Chi là một công khó cầu, dường như lúc này Lâm Kỳ Vũ có thể cảm nhận được vài phần.
Lâm Kỳ Vũ không nói lời nào, Lộ Ngôn Chi lại thúc giục một câu: “Nói chuyện, không thể đổi ý.”
Lâm Kỳ Vũ cười khẽ: “Ừm, nhưng em có mấy yêu cầu.”
“Em nói đi.” Như là Lâm Kỳ Vũ có đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào thì hắn cũng sẽ đồng ý.
Lâm Kỳ Vũ: “Anh buông em ra trước đi.”
“Cứ để vậy đi, anh nghe mà.”
Lâm Kỳ Vũ bất đắc dĩ, lại có chút luyến tiếc cái cảm giác này, nên cũng duỗi tay ôm lấy Lộ Ngôn Chi: “Tạm thời em không muốn công khai, chúng ta thử trước đã, nếu không thích hợp thì tách ra, em không muốn bị công kích.”
Lộ Ngôn Chi định nói không có chuyện không thích hợp, nhưng Lâm Kỳ Vũ rất vất vả mới đồng ý, nên hắn không chen vào.
Lâm Kỳ Vũ tiếp tục nói: “Em không có kinh nghiệm gì cả, không biết cách nào để ở chung với anh, cho nên hãy cho em một chút thời gian để thích ứng nhé. Hơn nữa, hoàn cảnh trưởng thành của hai đứa cũng khác nhau, cần thời gian để hòa hợp, có thể em sẽ không đuổi kịp bước chân của anh, phiền anh hãy chờ em.”
Lộ Ngôn Chi thở dài: “Sao em ngốc vậy nè? Không cần em phải cố gắng gồng mình như thế, em muốn thế nào, thì cứ thoải mái làm thế đó. Anh không cần em phải đuổi theo bước chân của anh, dù sao công việc của hai đứa khác nhau mà, em cũng không cần đón ý nói hùa với anh, em vui thì tới tìm anh, không rảnh thì thôi. Đây là việc của anh, không phải là điều kiện để em ở bên cạnh anh, cho nên em không được để bụng, sẽ không có ai dám nói gì với em đâu.”
“Giống như em không chủ động vậy?” Lộ Ngôn Chi nói như vậy làm Lâm Kỳ Vũ cảm thấy nhẹ nhàng.
“Bọn mình yêu nhau rồi sẽ đi đến hôn nhân, là lựa chọn của hai đứa, không cần để ý những lời bàn tán từ người ngoài. Người ta như thế nào, anh không tiện đánh giá, nhưng ở bên anh, em không cần phải đưa ra chủ ý gì với công việc của anh cả, vốn dĩ mấy chuyện đó đâu phải là bổn phận của em.” Lộ Ngôn Chi cười nói, “Điều anh muốn rất đơn giản, anh chỉ muốn em, muốn em ở bên cạnh anh suốt đời mà thôi.”
Lâm Kỳ Vũ cười: “Anh, em không biết anh đang nói thật hay là đang âu yếm, nhưng em tin anh.”
“Là sự thật mà.” Lộ Ngôn Chi nhéo nhéo sau cổ của cậu, thân mật nói, “Anh cho em thời gian để thích ứng với chuyện của hai đứa mình, nhưng tốt nhất là em không được nghĩ tiêu cực, rồi lo lắng chừng nào mình chia tay, có rảnh thì nghĩ tới chừng nào mình kết hôn, muốn làm hôn lễ ở đâu, muốn hưởng tuần trăng mật ở chỗ nào, phòng tân hôn trang hoàng ra sao…… Đúng rồi, còn có, khi nào về nhà gặp phụ huynh với anh mới là chuyện em cần phải suy nghĩ.”
“Bây giờ có nói sớm quá không anh?”
“Không có sớm, tốc độ thích ứng của em trước giờ chậm chạp, chờ em nghĩ kĩ thì chắc tới lúc bọn mình kết hôn luôn quá.”
“Trước mặt người ngoài em sẽ gọi anh là “Lộ tiên sinh”, anh không được giận em đấy.” Tạm thời không công khai, Lâm Kỳ Vũ cảm thấy phải nói chuyện xưng hô trước đã.
“Tùy em.” Cả hai xưng hô đều là hắn, sớm muộn gì cũng sẽ đổi thôi, hơn nữa cũng không ảnh hưởng Lâm Kỳ Vũ lén gọi hắn là anh đâu nhỉ.