Diệp Diễm Thanh gọi điện thoại cho Ngải Trừng để bên đó lên kế hoạch, chờ hắn ghi hình cho 《 Idol Producer 》 xong thì họp bàn luôn.
“Chị nghĩ mình tung ra một mini album trước concert là đủ, dùng album để tạo tiếng vang cho concert, fans sẽ hưng phấn hơn. Đương nhiên, hoàn toàn dựa theo ý của em, không muốn cũng không sao.” Ngải Trừng thương lượng với Diệp Diễm Thanh.
Lấy lý do là chuẩn bị cho concert Diệp Diễm Thanh có thể từ chối tham gia các sân khấu tranh bảng, vậy thì Diệp Diễm Thanh sẽ không quá mệt mỏi, và cũng không đắc tội với các nhà đài.
Diệp Diễm Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Trong tay em lúc này chỉ có một bài cổ phong thôi, cũng không nghĩ tới làm album. Mini album chắc ba bài là đủ nhỉ, có điều em không có bài nào cả, chị hỏi bên công ty có bài hát nào thích hợp với em không. Nếu có thể thì em muốn hát ba bài này để mở màn buổi concert.”
“Ý hay đó.” Tuy tặng fans không thể lấy lại tiền, nhưng việc này không quan trọng, “Chị sẽ hỏi giúp em, hẳn là không có vấn đề gì đâu. Còn chi tiết thì chờ em về mình sẽ bàn kĩ hơn.”
“Tốt lắm, chị vất vả rồi.”
Cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh chậm rãi ăn sáng, trời còn chưa sáng Văn Dữ đã đi quay phim rồi, chắc cũng phải tới trưa mới về.
Tin Diệp Diễm Thanh mời thực tập sinh tới làm khách mời cho concert đã lan truyền khắp nơi. Fan thì bình luận chúc mừng, còn anti thì nói là Diệp Diễm Thanh mượn cơ hội để lăng xê, còn có không ít hater nói bọn thực tập sinh có vận khí tốt, có thực lực hay không cũng không quan trọng, có thể tham gia concert của Diệp Diễm Thanh thì chẳng khác nào được mạ vàng cả. Đương nhiên, đa số bình luận đều theo hướng tích cực, vì số lượng anti không bằng nhân số của fans và người qua đường cộng lại.
Văn Dữ quay xong, Du Siêu liền nói việc này với hắn. Trên đường về khách sạn, Văn Dữ nhìn kỹ Weibo. Thường thì chỉ có nghệ sĩ nổi tiếng có kinh nghiệm mới mời người khác tới làm khách mời. Mà khách mời thường là nghệ sĩ mới trong công ty, hoặc là người mới phải có thực lực mới được đưa lên sân khấu. Rất ít người nào làm như Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh đã muốn mời, thì hắn sẽ ủng hộ hết mình. Buổi biểu diễn lần này rất quan trọng với nhóm thực tập sinh, và cả Diệp Diễm Thanh nữa, vì đây chính là concert đầu tiên sau khi Diệp Diễm Thanh tách ra solo, nhất định phải hoàn hảo mới được.
Thấy hắn trở về, Diệp Diễm Thanh rung đùi vẫy vẫy tay với hắn, đặc biệt vui mừng nói: “Anh, em chuẩn bị tổ chức concert nè.”
Văn Dữ bật cười, đi qua ngồi vào bên cạnh: “Đột nhiên thông báo vậy luôn, anh không biết tới lúc đó đã đóng máy chưa nữa.”
Buổi biểu diễn đầu tiên hắn nhất định phải đi.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Chưa xác định gì hết á, nhưng mà em sẽ cân nhắc tới lịch trình của anh.”
Buổi biểu diễn không phải nói mở là mở ngay trong tháng được, cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, chắc là sẽ làm xong lúc Văn Dữ đóng máy thôi. Còn nếu không được nữa thì hắn xin nghỉ một ngày vậy.
“Được. Em là nhân vật chính của concert mà, anh nghe theo em hết.” Văn Dữ nhéo nhéo mắt cá chân của cậu, “Em có hảo ý giúp mấy đứa kia, nhưng cũng phải chăm sóc bản thân nữa, đừng để mất sức.”
Diệp Diễm Thanh nháy mắt nhìn hắn: “Anh, anh muốn nghe một câu thật lòng không?”
“Câu gì?”
“Ngoại trừ tâm lý, công việc chưa bao giờ làm em mệt mỏi cả, chỉ có anh là làm em mệt đứt hơi thôi.” Diệp Diễm Thanh nói với vẻ mặt rất chi là nghiêm túc, rất chi là trong sáng.
Văn Dữ phát hiện mình không phản đối được gì, sững sờ lẫn áy náy hiện đầy lên mặt, nhưng nó chỉ diễn ra đúng ba giây rồi biến mất. Mấy chuyện thân mật lúc đang yêu nào ai khống chế nổi chứ, khó lắm đó.
Diệp Diễm Thanh có theo dõi kỳ thứ bảy của《 Idol Producer 》, không biết có phải mấy nhóm thực tập sinh bị nghẹn tức hay không, mà lần này biểu diễn rất tốt, không có ai bị loại cả. Điều này tương đương với việc vả vào mặt mấy cang dư mận đã nói xấu bọn họ, lần trước ghi hình ai không nói lý xem là biết ngay. Vì mục đích công bằng, sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, chương trình đăng lên đoạn ghi hình kì trước lúc từng thực tập sinh biểu diễn. Cái chính là để khán giả thấy được nỗ lực của bọn họ còn tốt hơn cả đoạn ghi hình kia, không phạm lỗi nào do hồi hộp, chứng minh đây là một cuộc thi công bằng.
Các fans có đồng ý với cách làm trên hay không thì với những biểu hiện xuất sắc của từng thực tập sinh, họ đã xứng đáng nhận được sự ủng hộ từ mọi người, đây cũng coi như là sân khấu tốt nhất mà chương trình đã thực hiện.
Vì để tập dợt cho kỳ thứ tám, Diệp Diễm Thanh trở về ngay hôm sau.
Văn Dữ tự mình đưa hắn đến sân bay. Hai người kín đáo tới dùng bữa tại một nhà hàng gần sân bay rồi mới tách ra. Diệp Diễm Thanh cảm thấy làm thế này còn tốt hơn là tách ra ở sân bay, tuy chẳng có khác biệt gì với một cặp đôi, nhưng làm tâm tình đỡ mất mát hơn một chút.
Lúc dùng bữa, Diệp Diễm Thanh nhận được điện thoại từ Văn Giản Thành. Hắn ngạc nhiên quơ quơ điện thoại khoe với Văn Dữ, ba mẹ ngày thường rất bận rộn, ít khi nào liên lạc với bọn họ lắm. Hai lần nói chuyện điện thoại đều do Tống Mỹ Ngọc gọi tới, không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm sinh hoạt hằng ngày rồi cúp máy.
“Nhận đi.” Văn Dữ cười nói, hắn đoán ra được lí do mà ba gọi tới.
Diệp Diễm Thanh nhận: “Dạ? Ba ạ?”
“Thanh Thanh ơi, ba nghe nói con muốn tổ chức biểu diễn gì à con?” Bên kia truyền đến giọng nói mang theo tiếng cười của Văn Giản Thành, hai từ “Thanh Thanh” nghe rất đỗi quen thuộc.
“Dạ, con còn phải về lên kế hoạch nữa ba.” Diệp Diễm Thanh thành thành thật thật nói.
Văn Dữ quang minh chính đại ghé sát vào bên tai Diệp Diễm Thanh để nghe lén, muốn kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng không.
Văn Giản Thành nói: “Có cần ba giúp gì không con? Buổi biểu diễn này do Tinh Lộ giúp con làm phải không? Tài chính bên đó thế nào? Lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn phải coi trọng nha con, Tinh Lộ không đủ tiền thì cũng đừng ép bản thân quá nha con.”
Khái niệm tiêu tiền của người nhà họ Văn Diệp Diễm Thanh đã nghe Văn Dữ nói qua, có điều Diệp Diễm Thanh rất ngại để Văn Giản Thành tiêu tiền vì mình. Hơn nữa, hắn không thiếu tiền, Văn Dữ lại hay cho hắn tiền bằng nhiều cách khác nhau, mà hắn cũng không cho vay, cũng chẳng có ý định đầu tư, cầm một đống tiền nặng trĩu ở trong tay kia kìa.
“Cái kia……” Diệp Diễm Thanh tính nói không cần, chưa biết dự toán của Tinh Lộ thế nào, dù không đủ, thì hắn có thể bổ sung, mình tổ chức buổi biểu diễn mà dùng tiền nhà họ Văn, thì có hơi……
Hắn chưa kịp từ chối đã bị Văn Dữ lấy di động đi: “Ba, ba gọi đúng lúc lắm, buổi biểu diễn lần này rất quan trọng với Diễm Thanh, con lo Tinh Lộ không đủ tài chính, dù gì Tinh Lộ không chỉ có mỗi nghệ sĩ là Diễm Thanh, không thể vung hết tiền cho em ấy được, ba tới đầu tư là giải quyết được rất nhiều vấn đề cho em ấy lắm đó ba.”
Văn Giản Thành vừa nghe, cũng không quan tâm thật hay giả, con trai có thể xài tiền của mình là vui rồi, lập tức nói: “Con nói với Thanh Thanh, đừng làm như người xa lạ, tiền trong nhà chẳng phải đều là để dành cho hai đứa đó sao? Nên tiêu thì phải tiêu.”
“Con cũng nói thế đấy ạ.” Lần gần đây nhất mà Văn Dữ và ba Văn bàn về vấn đề tiêu tiền hợp lý có khi là từ thời Văn Dữ còn học đại học, “Tinh Lộ hẳn là chọn được địa điểm sân khấu rồi ạ, không cần lo chuyện này. Nhưng Diễm Thanh muốn một sân khấu hiện đại thì phải mời người về thiết kế và trang trí nữa ạ. Ba biết rồi đấy, Diễm Thanh thích nhạc cụ, lần này sẽ khó tránh khỏi muốn tự đàn hát một vài bài, con thấy cây đàn ghi ta của em ấy đã khá lỗi thời rồi ạ, âm sắc không còn chuẩn nữa, bên ba nhờ người mua một cây mới là tuyệt vời luôn. Còn nữa, buổi biểu diễn mà có dàn nhạc sống tới hỗ trợ thì tốt không còn gì bằng, chỉ là phương diện này không có trong dự toán của Tinh Lộ, người được tìm tới có khi cũng chẳng cao cấp gì, ba xem bên ba có giúp được chuyện này không?”
Diệp Diễm Thanh hoàn toàn cạn lời nhìn Văn Dữ, đang ba hoa cái gì trời? Hắn chưa từng nói đến mấy chuyện đó mà?! Cơ mà nói nghe hay thật đấy, làm hắn có hơi chút mong chờ đó nha!?
Văn Giản Thành vui quá chừng: “Tốt lắm tốt lắm, thanh niên phải có nhiều ý tưởng chứ, mới nâng cao sự nghiệp được. Ừ, thiết kế sân khấu, dàn nhạc, đàn ghi-ta hả, ba sẽ bảo thư kí tìm cho, lấy tiền ở chỗ ba, có thiếu gì thì cứ gọi cho ba.”
Văn Dữ nghiêm túc nói: “Dạ. Gói đầu tư này của ba bảo đảm có lời, sau buổi biểu diễn sẽ chia tiền cho ba ha.”
Văn Giản Thành dừng một chút, hình như nó đi lệch với ý định tiêu tiền của ông rồi há.
Văn Dữ tính chuyển đề tài, lại quay về nói: “Ôi mà nhiều thứ cần chi thế kia chắc không kiếm được lời gì đâu, cho nên không trả lại tiền cho ba được rồi.”
Bình thường mà nói concert sẽ không có chuyện bồi thường tiền, có điều phải nhìn vào con số đầu tư thế nào đã. Nếu tiền đầu tư quá nhiều, mà số lượng fans thì cố định, giá vé bán ra theo giá thị trường, thì đúng là sẽ bị huề vốn. Còn nếu concert không cần bồi thường tiền, thì không cần Diệp Diễm Thanh phải lo lắng.
Văn Giản Thành vừa nghe, lập tức nói: “Nên xài tiền thì cứ xài, không thể keo kiệt được. Concert đầu tiên của Thanh Thanh mà, danh tiếng rất quan trọng, giá vé cũng đừng quá cao, ba thấy lứa tuổi người hâm mộ vẫn còn nhỏ, có giới hạn kinh tế, nếu không giảm giá được, thì để ba bù tiền vào cho.”
Văn Dữ lần đầu tiên cảm thấy ba mình là quỷ tiêu tiền, chắc là do bị nghẹn quá lâu, cho nên được dịp là xõa luôn? Cũng may là xài tiền, chứ nếu kinh doanh gì đó, ông sẽ làm gia đình phá sản mất.
“Cũng được, đợi phương án Tinh Lộ đưa ra thế nào đã ạ.” Văn Dữ cười nói.
Hai cha con hàn huyên thêm vài câu rồi cúp điện thoại, Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ nói: “Nói vậy được hả anh?”
“Em không nghe ra ba vui đến mức nào à?” Văn Dữ trả lại điện thoại cho Diệp Diễm Thanh, “Em càng xài tiền của ba thì ba càng thích em.”
Diệp Diễm Thanh thở dài trong lòng, nhà họ Văn đúng là độc nhất vô nhị ha. Dù thế nào đi chăng nữa, có số tiền đầu tư này, sân khấu concert khẳng định sẽ độc đáo lắm đây, nghĩ vậy thôi mà Diệp Diễm Thanh đã cảm thấy hưng phấn rồi.
Lưu luyến tạm biệt Văn Dữ, Diệp Diễm Thanh đi vào phòng chờ VIP, nhàn rỗi không có việc gì làm, lại lên Weibo.
Sau khi đổi mới giao diện, một tin trên hot search tiến vào tầm mắt của Diệp Diễm Thanh ——# Ngô Thu đánh nhau với cậu ruột ở bên đường #.
Trong nháy mắt, Diệp Diễm Thanh kinh hoàng, Ngô Thu muốn lưu lượng đến phát điên rồi à? Hành động dơ bẩn lúc làm giám khảo đã bị chửi mắng rồi, đến giờ không cần hình tượng luôn hả? Nếu đây cũng là một thủ đoạn để lăng xê, thì hắn chỉ muốn tặng hai chữ cho Ngô Thu —— quá đỉnh, 666. (Theo Baidu, các game thủ Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc là những người đầu tiên sử dụng số 6 để bày tỏ sự kinh ngạc và tôn trọng đối với lối chơi hay.