“Vậy, vậy thì chào hỏi một chút đi.” Diệp Diễm Thanh vẫn là sợ Văn Dữ và chị mình không có đề tài chung.
Văn Dữ ngồi vào kế bên Diệp Diễm Thanh, nhận di động.
Hình ảnh trên video rung động một hồi thì Diệp Nhuy thấy rõ mặt Văn Dữ.
“Chào chị, em là Văn Dữ.” Văn Dữ chủ động chào hỏi, “Em gọi chị theo Diệp Diễm Thanh, chị không ngại chứ?”
Văn Dữ gọi một tiếng chị là đúng vì Diệp Nhuy đích xác lớn hơn hắn một tuổi.
“Có thể. Làm phiền em chiếu cố Diễm Thanh.” Diệp Nhuy rất ngượng ngùng, “Em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, có gì không hài lòng em cứ nói thẳng nhé.”
“Chị à, Diễm Thanh rất hiểu chuyện, chị không cần lo lắng.” Văn Dữ cũng không phải an ủi Diệp Nhuy, chỉ là ăn ngay nói thật.
Diệp Nhuy cười cười: “Nghe Diễm Thanh nói em giúp nó tìm bác sĩ tâm lý phải không, chị không biết làm cách nào để cảm ơn em, dù sao nó ở một mình trong nước, còn chị thì xa xôi chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.”
“Không cần khách khí với em đâu, em cũng hy vọng Diễm Thanh có thể bình phục. Hai đứa bọn em hợp cạ lắm, sau này có mà ly hôn thì vẫn giữ được tình bạn.”
“Diễm Thanh có thể giao cho em thì chị cũng rất vui.” Diệp Nhuy cảm thấy Văn Dữ rất viết cách nói chuyện làm người nghe rất thoải mái, hoàn toàn không nói điều gì ái muội, giống như chỉ là bạn thân của Diễm Thanh mà thôi, cô và Ngải Trừng lo lắng nhiều rồi, nhưng đổi góc độ suy nghĩ lại cảm giác được Văn Dữ giúp đỡ người ta có ý gì đây, chỉ dựa vào tình bạn thôi sao? Không phải không có khả năng, chỉ là em mình có bao nhiêu vận khí tốt chứ?
“Sau này em sẽ nhắc nhở em ấy gọi điện cho chị nhiều hơn.” Hắn ở bên cạnh Diệp Diễm Thanh trong một khoảng thời gian không ngắn, nhưng Diệp Diễm Thanh tựa hồ rất ít khi liên lạc với chị của mình, trước khi hắn mang Diệp Diễm Thanh đi gặp bác sĩ Đỗ cũng đã hỏi qua Ngải Trừng về mối quan hệ giữa hai chị em, Ngải Trừng tỏ vẻ hai người vẫn tốt, chỉ là đều bận quá không thường liên lạc mà thôi, Văn Dữ an tâm, đừng để hắn bên này giúp Diệp Diễm Thanh khắc phục vấn đề, mà bên kia Diệp Nhuy lại gây chuyện thì mới mệt.
Diệp Diễm Thanh lúc này mới tìm được cơ hội chen vào nói: “Chị của em rất bận.”
Văn Dữ cười nói: “Vậy em đăng bài trong vòng bạn bè đi, để chị em nhìn thấy.”
Diệp Nhuy lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Đúng ha.”
Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ đáp ứng, kỳ thật hắn căn bản chưa nghĩ ra đăng cái gì.
Văn Dữ lại nói: “Chị ơi, lát nữa kêu Diễm Thanh đưa cho chị số điện thoại của em ha, nếu không gọi cho Diễm Thanh được thì gọi cho em.”
Đây cũng là để Diệp Nhuy yên tâm, ngẫu nhiên Ngải Trừng cũng có ghé đây, nhưng vẫn không bằng người thân cận.
Diệp Nhuy đương nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị này, lập tức đồng ý, cũng tỏ vẻ cảm ơn.
“Em đi ăn sáng đây, chị với Diễm Thanh từ từ nói chuyện ha, chúng ta lại liên lạc sau.” Văn Dữ khách khách khí khí nói.
Không đợi Diệp Nhuy trả lời, Diệp Diễm Thanh nhận lấy di động, nói: “Anh mau đi ăn sáng đi, cháo vẫn còn nóng đó, trứng chiên cho vào microwave làm nóng một chút.”
“OK.” Văn Dữ xoa nhẹ đầu tóc Diệp Diễm Thanh rồi mới đi tới bếp.
Mà một màn này Diệp Nhuy không thấy được.
Nhìn Văn Dữ xong rồi lại nhìn em trai mình, em trai mình so với Văn Dữ vẫn là thiếu chút mị lực thành thục của nam nhân, nếu Diễm Thanh lâu ngày sinh tình thật thì cô cũng có thể lý giải, chỉ sợ Văn Dữ chướng mắt em trai nhà mình, đến lúc đó chị gái như cô phải làm thế nào đây? Buồn ơi là sầu!
Vốn dĩ hôm nay Diệp Nhuy muốn trò chuyện tâm sự với Diệp Diễm Thanh, bất kể là trong lòng có bao nhiêu lo lắng, đều phải làm tư tưởng cho hắn trước, đây cũng là có lợi cho Diệp Diễm Thanh, mà cô cũng hy vọng dù có rời khỏi hay ở lại thì Diệp Diễm Thanh vẫn giữ được sức khỏe, đây mới là điều cô mong muốn.
Sau khi đồng ý với chị gái, Diệp Diễm Thanh bắt đầu chia sẻ những hoạt động hằng ngày là tường nhà cá nhân. Những người trong vòng bạn bè ở Wechat là những người hắn tin tưởng, không sợ người ta loan truyền.
Còn việc viết nhạc cũng thật sự thuận lợi, bây giờ lên sân khấu khẳng định là không thành, nhưng ở nhà ca hát lại càng thêm thong dong, thỉnh thoảng hắn còn ôm đàn ghi-ta đi tìm Văn Dữ, bắt Văn Dữ nghe giai điệu hắn mới viết.
Vu Dĩnh vẫn luôn để ý cơ hội công việc cho Diệp Diễm Thanh, vừa lúc có một cái nên cô liền báo với Văn Dữ.
Vu Dĩnh: “Đinh Tri Nhã muốn ra album, cần nam chính cho MV chủ đề, cậu thấy để Diệp Diễm Thanh đi thử thế nào?”
Không thể lên sân khấu, quay MV hẳn không là vấn đề đâu ha, không cần ca hát, chỉ cần lộ diện trên màn ảnh là được rồi. Cô có xem qua MV trước kia của Five1, Diệp Diễm Thanh có diễn xuất không tồi, tuy không thể so với diễn viên chuyên nghiệp, nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vậy là đủ rồi. Hơn nữa Diệp Diễm Thanh mê ca nhạc cũng có thể giúp Đinh Tri Nhã chỉnh nhạc, cớ sao không làm?
“Đinh Tri Nhã? Muốn quay MV gì á?” Văn Dữ hỏi.
Đinh Tri Nhã là nữ ca sĩ solo do Tinh Lộ bồi dưỡng, đi theo con đường nhạc đồng quê, phối nhạc đơn giản, lại làm người nghe thoải mái, hiện tại bắt đầu đi theo con đường nhạc nhẹ (Pop) quen thuộc, một cô gái trẻ mê ca hát tạo cảm giác bạn đang trưởng thành cùng cô, mà hiệu ứng lây truyền của fans rất mạnh, nên cũng có không ít người trẻ tuổi thích loại phong cách này.
Đinh Tri Nhã không đi theo con đường lưu lượng, năng lực hay giọng hát là ca sĩ trẻ xuất sắc trong nước, mà công ty đối cũng rất dụng tâm bồi dưỡng cô nàng, vẫn duy trì mỗi năm một album, doanh số cũng rất ổn định.
Diệp Diễm Thanh đi quay MV cho Đinh Tri Nhã có thể nói là có lợi chứ không hại, nhưng Văn Dữ lại không yên tâm, theo hắn biết, Đinh Tri Nhã cũng là fan chị gái của Diệp Diễm Thanh, là bạn thân của Từ Du Dao, hai người có rảnh là tụ tập, mà một khi Đinh Tri Nhã nhìn thấy Diệp Diễm Thanh có kiềm chế được không?
Vu Dĩnh nhíu mày: “Sao chị biết được, người ta còn chưa tung ra album mà.”
Trước khi công bố album mới thì tất cả đều nằm trong vòng bảo mật, kể cả người cùng công ty, cũng chỉ có đoàn đội biết mà thôi. Huống chi bây giờ bọn họ cũng đâu ở cùng một công ty, cô đâu dày mặt đến nỗi đi hỏi thăm người ta?
Văn Dữ trầm mặc vài giây, nói: “Chị hay Ngải Trừng nói đi, Diễm Thanh muốn đi thì để em ấy đi, nhưng nội dung không thể quá mức, phải phù hợp với hình tượng nữa.”
Vu Dĩnh gật đầu: “Yên tâm, nội dung có vượt quá giới hạn thì Ngải Trừng cũng không thể đồng ý.”
Văn Dữ cười lạnh ở trong lòng —— ban đầu thì không có gì đâu, chỉ sợ lúc nhìn thấy Diệp Diễm Thanh là Đinh Tri Nhã thay cảnh diễn cho coi.
Có công tác mới, lại không phải làm hắn khó xử, tóm lại là lộ diện một chút để fans vui nên Diệp Diễm Thanh liền đáp ứng.
Ngải Trừng đại diện đồng ý, đối phương đương nhiên thập phần vui mừng, có Diệp Diễm Thanh gia nhập, quả thực là như hổ thêm cánh cho ca khúc mới của Đinh Tri Nhã, trước khi ký hợp đồng, hai bên yêu cầu họp bàn nội dung cảnh quay, mặc dù là quay MV, cái gì có thể quay, cái gì không hợp với hình tượng ca sĩ hai bên, đều yêu cầu bỏ qua, nếu muốn MV đạt hiệu quả thì phải mời diễn viên phụ thế nào, là ai.
Dùng cơm trưa xong, Diệp Diễm Thanh đơn giản thu thập một chút, ngồi xe Ngải Trừng đến Tinh Lộ họp với đòan đội Đinh Tri Nhã.
Luận thời gian debut, Đinh Tri Nhã khẳng định là tiền bối, nhưng luận nhân khí lưu lượng, Đinh Tri Nhã căn bản không phải cùng cấp bậc với hắn, cho nên đoàn đội của Đinh Tri Nhã cũng rất khách khí, nên tới đều tới, Đinh Tri Nhã còn có hành trình khác nên không có mặt, nhưng người đại diện đã tới.
Đoàn đội Đinh Tri Nhã nói ra yêu cầu trước, bởi vì là tình ca, MV mời nam chủ nên sẽ có hơi nhiều cảnh thân mật, vậy thì cần hai người phối hợp một chút, cũng yêu cầu Diệp Diễm Thanh có chừng mực.
Không đợi Ngải Trừng lên tiếng, có người gõ cửa phòng họp.
Tiểu trợ lý ra mở cửa, liền nhìn thấy Văn Dữ đeo kính râm, một tay đút túi quần đứng chờ. Tiểu trợ lý ngây người, cô làm việc ở Tinh Lộ mấy năm nay, số lần nhìn thấy Văn Dữ được đếm trên đầu ngón tay, chưa nói tới đối diện gần như vậy, khẳng định cô gái nhỏ này có thể khóc cả dòng sông.
“Ngài Văn có chuyện gì ạ?” Lời này vừa ra khỏi miệng, tiểu trợ lý liền muốn vả mặt mình một cái, cũng không xem ai ở bên trong, Văn Dữ tới không phải rất bình thường sao?
Văn Dữ cũng không biểu hiện bất mãn, hỏi: “Có Diễm Thanh ở đây không?”
“Có ạ, mời ngài vào.” Tiểu trợ lý cũng không dám tái phạm tội lanh chanh, vội mời hắn đi vào, cho dù Văn Dữ mở phòng làm việc riêng, nhưng cũng là cổ đông của Tinh Lộ, cô đắc tội không nổi.
Nhìn thấy Văn Dữ làm Diệp Diễm Thanh kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Văn Dữ sáng sớm đã ra cửa cho nên hắn không nghĩ làm phiền người ta, hắn còn nghĩ lát nữa nhắn tin hỏi Văn Dữ có về nhà ăn cơm hay không, nếu không trở về thì hắn sẽ cùng Ngải Trừng ăn ở bên ngoài.
“Anh tới đây bàn chuyện, nghe nói em cũng ở đây nên anh tới xem sao.” Ngay sau đó, Văn Dữ nhìn về phía những người khác đang ngồi, “Không ngại chứ hả? Lần đầu tiên Diễm Thanh quay MV cho người ta, không có kinh nghiệm, tôi tới giúp em ấy.”
Người ta là một cặp chồng chồng đó nha, Văn Dữ là ai chứ, ai mà dám phản đối? Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hoan nghênh.
Diệp Diễm Thanh nghĩ Văn Dữ chưa từng đóng MV cho người ta, cũng không có kinh nghiệm, sao lại qua đây giúp hắn trấn cửa thế này? Nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ Văn Dữ không yên tâm, sợ hắn bị hại, cho nên mới tới đây. Bất kể là thật sự, hay là do hắn suy nghĩ quá nhiều, Văn Dữ đến đây đích xác làm hắn càng an tâm, trong lòng cũng ấm áp hơn.
Ngải Trừng cũng không biết nói gì, có Văn Dữ ở đây khẳng định bàn bạc sẽ dễ hơn, nhưng nếu Văn Dữ không tới, thì đối phương cũng sẽ không khó xử bọn họ. Làm như vậy Diệp Diễm Thanh càng cảm kích Văn Dữ hơn. Cô không biết đây là làm đúng hay sai, suy nghĩ nhiều đau đầu, tạm thời đi một bước tính một bước đi.
Văn Dữ ngồi vào bên cạnh Diệp Diễm Thanh, hội nghị tiếp tục.
Toàn bộ buổi họp Diệp Diễm Thanh không nói chuyện, Ngải Trừng cũng cơ hồ không có cơ hội mở miệng, tất cả đều là Văn Dữ bàn chuyện, yêu cầu không được có cảnh nắm tay, ắt hẳn fans của Diệp Diễm Thanh sẽ không đồng ý; nội dung cảnh quay cũng không nên quá nhiều, phân không rõ chủ yếu và thứ yếu cũng không tốt; không thể có cảnh đàn hát, cũng không song ca. Các loại yêu cầu làm đoàn đội Đinh Tri Nhã vừa hào hứng vừa đau đầu, hào hứng ở chỗ bọn họ cũng không muốn mang đến phiền phức, đau đầu ở chỗ kịch bản MV cần phải sửa đổi.
Văn Dữ đã nói hết những yêu cầu cần thiết, Ngải Trừng cũng không có yêu cầu bổ sung. Bước đầu hợp tác đạt được thành công, chỉ chờ kịch bản ra là ký hợp đồng.
Họp xong, Diệp Diễm Thanh có chút ngượng ngùng nói: “Anh, em mời anh bữa cơm nhé?”
Văn Dữ nhìn thoáng qua Ngải Trừng, nhướng mày: “Chỉ có hai chúng ta hả?”
Ngải Trừng gào thét trong lòng, không muốn mình theo thì nói thẳng đi, còn bày đặt hỏi Diệp Diễm Thanh là sao? Mà cô đi theo thì có chuyện gì? Bọn họ cũng không phải yêu đương thật sự, cô cũng đâu phải là bóng đèn? Hay là Văn Dữ tâm tư đen tối muốn làm gì?
Cô cũng từng có hoài nghi với Văn Dữ vì thấy hắn nhiệt tình giúp đỡ Diệp Diễm Thanh, sợ hắn có mục đích không tốt. Nhưng cẩn thận suy nghĩ rồi, lại cảm thấy nếu Văn Dữ có mục đích khác, thì Vu Dĩnh sẽ phát hiện ngay thôi. Dựa vào tình bạn giữa cô và Vu Dĩnh, hẳn là Vu Dĩnh sẽ không giấu diếm cô, cô vẫn luôn tự tin về điều này nên thường xuyên dặn lòng mình phải bình tĩnh quan sát, chỉ cần Văn Dữ không thương tổn Diệp Diễm Thanh, những chuyện khác cô sẽ không can thiệp, để tránh gây áp lực không cần thiết cho Diệp Diễm Thanh.
Không chờ Diệp Diễm Thanh nói, Ngải Trừng liền nói: “Tôi còn có việc phải làm, hai người đi ăn cơm trước đi.”
Văn Dữ cười: “Yên tâm, khẳng định sẽ mang cậu ấy về nhà an toàn.”
Diệp Diễm Thanh cũng không nghĩ nhiều: “Vậy chị Trừng nhớ về nhà sớm, cũng phải ăn cơm đúng giờ đó nha.”
“Chị biết rồi.” Ngải Trừng xua xua tay, bảo bọn họ nhanh đi.
Lên xe, thắt dây an toàn, Diệp Diễm Thanh cười rất đỗi đẹp trai: “Anh, cảm ơn anh đến giúp em bữa nay, chị Trừng không có kinh nghiệm, em cũng chưa từng quay MV cho ai, sợ có chút bối rối.”
Văn Dữ cũng chưa từng quay MV, nhưng mà với kinh nghiệm đóng phim, hắn biết chỗ này cần hay không cần quay.
“Muốn cảm ơn anh thì lát nữa ăn nhiều hơn đi.”
Diệp Diễm Thanh cười gật đầu: “Anh cũng ăn nhiều hơn nha, đừng khách khí với em.”
Văn Dữ cười như không cười mà nói: “Anh sẽ không khách khí, chỉ sợ em mời không nổi mà thôi.”
Diệp Diễm Thanh chớp mắt nhìn Văn Dữ, không hiểu ý của hắn cho lắm.
Văn Dữ tựa hồ cũng không muốn tiếp tục tham thảo vấn đề này, chỉ nói: “Cho em ghi sổ đó, lát nữa anh sẽ nói cho nghe.”
Diệp Diễm Thanh thật sự không hiểu, nhưng không để trong lòng. Hôm nay hắn vui vẻ nên sau này Văn Dữ cần hắn giúp đỡ thì chỉ cần không phải làm hắn khó xử, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.