Gần đây Văn Dữ không nhận phim mới, nhưng vẫn còn các công việc khác phải làm, hầu như mỗi ngày đều phải ra cửa. Vu Dĩnh cũng thỉnh thoảng sẽ ôm vài kịch bản lại đây cho Văn Dữ chọn lựa, nhưng không có kết quả tốt.
Hai người sinh hoạt ở dưới một mái hiên, trừ bỏ nhìn thấy mặt, nói vài câu chào hỏi, thì thời gian còn lại sẽ không quấy rầy lẫn nhau như thỏa hiệp trong hợp đồng.
Nhà Văn Dữ có một dì bảo mẫu chuyên làm cơm, Văn Dữ tăng lương cho dì để nấu cơm cho hai người, nhận thêm tiền nên dì tận tâm tận lực làm việc.
Dì bảo mẫu làm cơm xong sẽ đi, không thúc giục bọn họ ăn cơm, cũng sẽ không hỏi nhiều, hai người nếu đói bụng vừa lúc nấu cơm xong thì có cơm nóng để ăn; còn nếu giấc ngủ hỗn loạn, thì tự mình bỏ vào lò vi ba hâm nóng một chút, cũng rất tiện lợi.
Ngải Trừng không sắp xếp thêm công việc cho Diệp Diễm Thanh, tài nguyên trên tay cũng dời đi từng cái. Những chuyện đó đều không cần Diệp Diễm Thanh tham dự, hắn mỗi ngày ở nhà nghe một chút âm nhạc, phơi nắng, nhàm chán thì xem TV hoặc đọc sách, sinh hoạt có chút đơn điệu nhạt nhẽo, nhưng chính hắn lại thấy trong lòng thật yên bình.
Đảo mắt nửa tháng trôi qua, Diệp Diễm Thanh không phát Weibo, cũng không có hoạt động khác, hắn ngồi được, nhưng fans lại ngồi không yên, sôi nổi chạy đến dưới Weibo quan tâm hỏi hắn tình hình gần đây. Không nhận được câu trả lời thì không chịu thua, tiếp tục tới Weibo của Ngải Trừng dò hỏi.
Ngải Trừng thở dài phát Weibo, tỏ vẻ mấy năm nay Diệp Diễm Thanh công tác quá vất vả, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ nên hắn định điều chỉnh trạng thái cho tốt rồi lại gặp fans.
Lúc này mới trấn an fans được một chút, nhưng phàm là fans yêu thích idol thì sẽ có không ít nôn nóng.
Văn Dữ trở về sau một ngày bận rộn, dì bảo mẫu mới vừa đi, đồ ăn còn nóng, đây chính là niềm an ủi lớn nhất sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Rửa tay ăn cơm, Văn Dữ suy nghĩ một lát rồi xoay người chạy lên lầu ba gõ cửa phòng: “Diễm Thanh ơi, dì vừa nấu cơm xong, xuống lầu ăn cơm đi.”
Cửa phòng làm việc mở ra, Diệp Diễm Thanh mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, tóc vuốt loạn xạ: “Tôi không đói bụng, vừa rồi có ăn chút đồ ăn vặt. Anh đi ăn đi, không cần phải chờ tôi đâu.”
Diệp Diễm Thanh vốn dĩ đã trắng, mấy ngày nay không ra khỏi cửa, đã trắng lại còn trắng hơn, nhưng lại ẩn ẩn có chút không thích hợp, Văn Dữ nhất thời cũng không nói được: “Đừng cứ ở trong phòng làm việc hoài, xuống lầu trò chuyện với anh một lát, ăn chút trái cây cũng được, khó có dịp anh về nhà sớm mà.”
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được.”
Mỗi ngày dì sẽ mua vài món trái cây, rửa sạch sẽ để sẵn ở trên bàn.
Diệp Diễm Thanh cầm mấy quả cà chua bi và quả chuối, ngồi mặt đối mặt với Văn Dữ.
“Dạo gần đây cậu ít công tác lắm hở? Nói gì thì nói cậu cũng không tuyên bố lui vòng, đột nhiên giảm bớt một lượng lớn công việc, khẳng định phóng viên nghe tin sẽ lập tức hành động.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh chậm rãi gặm chuối, bộ dáng đúng là đã ăn no: “Vốn dĩ cũng không có công tác, không tính là giảm. Chị Trừng có cân nhắc mà.”
Chuyện công việc của Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ cũng không có lập trường hỏi nhiều: “Bây giờ fans đã chạy tới Weibo của Ngải Trừng làm ầm rồi kìa, anh thấy nếu cậu không lộ mặt nữa, thì các cô ấy sẽ chạy tới bên anh ăn vạ.”
Diệp Diễm Thanh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Để ngày mai tôi đăng bài trấn an fans.”
Văn Dữ sẽ không ép Diệp Diễm Thanh phát ngay bây giờ, được fans quan tâm hẳn là rất cảm động, nhưng nếu sinh hoạt bị người ngoài xâm phạm, thì sẽ không tốt với nghệ sĩ. Quá coi trọng lời nói của người khác, nội tâm lại không đủ cường đại, rất dễ dàng sinh ra lo âu, mất nhiều hơn được.
Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh thức dậy sớm, chụp một tấm ánh sáng mặt trời đăng lên Weibo, chào buổi sáng với các fans.
Điều này với fans là một chuyện vui lành mạnh, bọn họ sôi nổi chào buổi sáng với hắn, bảo hắn chú ý thân thể.
Nhưng bài đăng vừa trấn an được một buổi sáng thì nhóm fan Diệp lại khó chịu.
Ảnh đại ngôn nhãn hàng đồng hồ xa xỉ của Văn Dữ vừa ra lò, thật sự soái khí, khí tràng vừa đủ, cảm giác vừa lãng mạn vừa ôn nhu, trên tấm ảnh chụp với đồng hồ, đoàn đội của Văn Dữ còn thêm vào một hàng chữ ngọt ngào, làm hình ảnh càng thêm động lòng người.
Nhưng điều khiến cho nhóm fan Diệp khó chịu chính là nhãn hiệu đồng hồ này vẫn luôn do Diệp Diễm Thanh làm đại ngôn!
Hồi Tết vừa qua, Diệp Diễm Thanh còn tag Weibo nhãn hiệu đồng hồ này, cảm ơn bọn họ đã tín nhiệm mình. Mà giờ đây, nhãn hàng trực tiếp dùng Văn Dữ, không hợp tác với Diệp Diễm Thanh nữa. Hơn nữa, còn không phải là đồng hồ mới, chỉ bất đồng màu sắc mà thôi, theo lý người phát ngôn vẫn nên là Diệp Diễm Thanh mới đúng. Thao tác này có ý gì đây? Nếu ra một kiểu đồng hồ khác, thì các cô sẽ không nổi giận như thế này đâu.
Còn fan Văn Dữ rất vui. Mấy năm trước, Văn Dữ có làm đại ngôn cho một nhãn hiệu đồng hồ rồi, nhưng sau đó lại không tiếp nhận nhãn hàng đồng dạng, làm các fan muốn tiêu tiền vì idol cũng không có chỗ. Hiện tại thì tốt rồi, có chỗ để phung phí, hơn nữa nhãn hàng lần này rất đẹp, nam nữ đều có thể mang.
【 chúc mừng Văn Dữ! Đồng hồ đã về đội của mình! 】
【 mua! Đừng hỏi gì hết, chỉ cần mua! 】
【 ảnh đại ngôn của ông xã cũng thật là soái! À quên, không đúng, không còn là ông xã của tui nữa. 】
【 tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, cái mẫu này không phải do Diệp Diễm Thanh làm đại diện hay sao? Vì sao chỉ đổi màu mà cũng đổi luôn người đại diện? 】
【 cho nên Diễm Thanh không lộ diện trong khoảng thời gian này thì đại ngôn cũng về với đội Văn Dữ à? 】
【 có lẽ là phu phu hợp thể đại ngôn đi? Coi như là hợp đồng tình nhân, để Văn Dữ làm đại diện cũng đâu có sao. 】
【 nếu vậy thì phải có ảnh chụp chung chứ? Không nói không rằng ai mà tin được? 】
【@ Giải Trí Tinh Lộ V có phải các người cũng nên nói gì đi chứ? Từ khi Diễm Thanh ký với công ty liền không có hoạt động, nói là nghỉ phép. Giờ thì đại ngôn cũng đổ lên người Văn Dữ, sao không thấy Diễm Thanh nhận đại ngôn của anh ta? 】
【 làm fan của Diễm Thanh, tôi không thèm chấp nhặt vấn đề nhỏ này với mấy người. Nhưng chừng nào Tinh Lộ mới ra album mới cho Diễm Thanh hả? 】
【 ha ha, Diệp Diễm Thanh hết thời rồi mới nhảy qua Tinh Lộ, chẳng những không có công tác, còn bị nam nhân của mình đoạt công tác, quá đáng thương. 】
【 nhìn Diệp Diễm Thanh rớt đài làm tui mừng muốn chớt. Mấy anh trong Five1 ai cũng có việc làm, chỉ có Diệp Diễm Thanh là hết thời thôi. 】
Lần này, nhãn hàng đã sớm có chuẩn bị, lập tức đăng bài thanh minh, tỏ vẻ họ không thay Diệp Diễm Thanh, chỉ là thúc đẩy đồng hồ tình nhân, quý tiếp theo nhãn hàng sẽ mời hai người làm đại ngôn.
Fans rất nhanh bình tĩnh lại, điều các cô muốn cũng chỉ là những lời này. Nhãn hàng muốn nương nhờ độ hot của việc kết hôn nên mới đi đến bước này. Chẳng qua là fans của Diệp Diễm Thanh quá giữ gìn Diệp Diễm Thanh, cho nên khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Tình huống sau lưng thế nào kỳ thật là do Vu Dĩnh bàn bạc với nhãn hàng, cô nói đã thông qua đoàn đội của Diệp Diễm Thanh, bọn họ sẽ thêm Văn Dữ vào khoảng đồng hồ tình nhân, và không thu thêm phí đại ngôn, hy vọng có thể thúc đẩy hợp tác giữa Văn Dữ và nhãn hàng, tới quý tiếp theo mới bàn tới phí đại ngôn.
Đây quả thật là miếng bánh ngọt từ trên trời rớt xuống với nhãn hàng, Văn Dữ là ai chứ? Là người mà bọn họ muốn mời cũng không được. Bây giờ chủ động muốn hợp tác với bọn họ, dù có bị điên bọn họ cũng phải đồng ý. Người đại diện mới tự nhiên rơi xuống người Văn Dữ.
Chỉ cần có người hưởng ứng, sức mua đủ, thì người đại diện của quý tiếp theo ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương sẽ là Văn Dữ. Đến lúc đó chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, hợp đồng đại ngôn sẽ chuyển cho Văn Dữ, phí đại ngôn sẽ bàn bạc lại, còn Diệp Diễm Thanh sẽ dễ dàng thoát khỏi.
Chỉ tiêu cuối cùng của nhãn hàng đều dựa vào sức mua, mà fans Văn Dữ trước giờ chi tiền rất mạnh, căn bản không sợ nhãn hiệu phải báo lỗ.
Tình huống trên mạng thế nào cuối cùng Diệp Diễm Thanh cũng nghe Ngải Trừng kể lại, không biết nói gì hơn, vừa cảm thấy may mắn các fans vẫn luôn che chở hắn, vừa cảm thấy bên Tinh Lộ bị người mắng rất là oan. Đây là quan hệ hợp tác công bằng của hai bên, không ai nợ ai, nhưng chuyện hắn không có công tác mới, làm fans phát tiết lên đầu Tinh Lộ, không biết hiện giờ Tinh Lộ có hối hận đã ký hợp đồng với hắn không nữa.
Một ngày không ăn gì, tới tối, Diệp Diễm Thanh đói đến mức đau dạ dày, không thể không xuống lầu kiếm đồ ăn.
Dì bảo mẫu làm thịt lợn xào rau củ, rau xà lách trộn cùng với cơm gạo lứt.
Diệp Diễm Thanh không hứng thú với mấy món này, hiện tại hắn thèm một tô cháo hơn.
Mở chạn bếp tìm một ít gạo, còn chưa tìm được gạo thì cơn đau dạ dày càng ngày càng nghiêm trọng làm hắn muốn ngã quỵ.
Che lại dạ dày ngồi xổm xuống, Diệp Diễm Thanh cảm thấy choáng váng, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Bình thường hắn không bị bệnh về dạ dày, chỉ là hôm nay ăn uống có hơi thất thường.
Đang lo lắng có nên gọi điện thoại cho Ngải Trừng hay không thì tiếng mở cửa vang lên.
Văn Dữ trở về sau một ngày bận rộn, còn mang theo chai rượu vang ngon, trên đường về còn nghĩ tới việc rủ Diệp Diễm Thanh thưởng thức rượu với mình, không nghĩ tới vừa vào cửa liền nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang ôm bụng ngồi xổm trong nhà bếp.
Văn Dữ lập tức ném rượu sang một bên, bước nhanh qua đó: “Cậu làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Diệp Diễm Thanh mặt mũi trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Đau dạ dày.”
“Sao lại đột nhiên đau dạ dày?” Văn Dữ đỡ Diệp Diễm Thanh đến ghế sô pha, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân hỏi ý kiến.
Bác sĩ hỏi nguyên nhân.
Diệp Diễm Thanh cảm thấy mình như là học trò nhỏ bị phụ huynh hỏi chuyện, biết mình làm không đúng, nhưng lại không thể không ăn ngay nói thật.
Bác sĩ phán đoán hẳn là đói bụng, bảo Văn Dữ tìm thuốc cho Diệp Diễm Thanh uống trước, rồi ông qua liền.
Trong nhà Văn Dữ để đầy đủ mọi loại thuốc cần thiết.
Văn Dữ lấy một viên thuốc sủi bọt pha với nước chp Diệp Diễm Thanh uống, không chỉ trích mà còn đùa giỡn: “Thuốc này rất khó uống đó.”
Diệp Diễm Thanh nhận cái ly, nếm một ngụm liền nhả ra, quả thực đắng đến mức làm da đầu tê dại! Nhưng lại cố gắng từ từ uống hết ly thuốc.
Văn Dữ đắp chăn lên cho hắn, cảm thấy chắc là hắn không muốn nói chuyện nhiều nên chạy vọt lên phòng tắm rửa.
Đại khái qua mười lăm phút, Diệp Diễm Thanh cảm thấy mình khá hơn nhiều.
Khi Văn Dữ xuống lầu cũng là lúc bác sĩ vừa tới. Kiểm tra cho Diệp Diễm Thanh một hồi, lại cẩn thận dò hỏi một phen, mới xác định là đói bụng, mấy ngày nay nên ăn những món đạm bạc để dưỡng dạ dày.
Tiễn bác sĩ đi rồi, Văn Dữ nhìn thoáng qua mấy món ăn dì bảo mẫu đã làm, đi đến phòng quần áo cầm ra hai áo khoát, nói: “Đi thôi, anh dẫn cậu đi ăn.”