Văn Dữ sợ Diệp Diễm Thanh nghĩ nhiều không ngủ được, nói: “Nếu muốn em có thể gọi hỏi Ngải Trừng, có biến động gì bọn họ sẽ báo cho chúng ta, vừa rồi anh đi trả máy quay phim cũng chẳng nghe bọn họ nói gì, chắc là làm theo ngày thường thôi.”
Bây giờ mà đổi người thì quả thật đã khá muộn, tập này đã ghi hình gần xong, chỉ còn làm hậu kỳ nữa là có thể phát sóng theo định kỳ.
“Kệ đi, Ngô Thu đã bị chú định mang nón xanh rồi.” Diệp Diễm Thanh nói.
“Vốn dĩ Ngô Thu không phải là đèn cạn dầu, không làm mấy chuyện ngoài lề thì sớm muộn gì cũng bị cuốn vào.” Không nói đến việc Ngô Thu lợi dụng mấy mối quan hệ xung quanh, đoạt không ít tài nguyên của người khác, chỉ nói đến việc gã mua không ít thủy quân hãm hại Diệp Diễm Thanh thì Văn Dữ đã tra ra hết, nhưng vẫn chưa nói cho Diệp Diễm Thanh.
“Chắc là tổ chương trình khai máy mà chưa cúng dường phải không, sao mà xúi quẩy dữ vậy?” Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ, vất vả lắm hắn mới đồng ý tham gia chương trình thực tế vậy mà lại gặp phải đồng bọn quá dở, giả bộ yêu đương thế nào Diệp Diễm Thanh không ngăn cản, cơ mà làm ơn đợi đến khi chương trình kết thúc rồi mới bóc phốt được không?
Văn Dữ bật cười: “Người tính không bằng trời tính.”
Diệp Diễm Thanh nghĩ có lý, nhưng có lý thì có lý, buồn bực thì vẫn là buồn bực.
Ngày hôm sau khi hai người rời giường, nhân viên đoàn đội đều đã làm việc, gấp rút ghi hình mấy cảnh chi tiết cuối cùng để cho hậu kỳ biên tập.
Mọi người chào hỏi bọn họ như ngày thường, nhưng không khí có không ít buồn bực.
Diệp Diễm Thanh tối hôm qua ngủ khá ngon, sáng nay dậy không có chỗ nào khó chịu nhưng Văn Dữ vẫn bắt hắn ăn cháo, vì không để Diệp Diễm Thanh giận lẫy, Văn Dữ cũng ăn cháo.
Hoàn cảnh trong nhà hàng có chút bức bối, Diệp Diễm Thanh lén nhìn xung quanh, vợ chồng Triệu Phong, Lưu Di đã ăn xong rồi, bắt gặp ánh mắt của Diệp Diễm Thanh chỉ vẫy tay chào, không ghé qua; Trâu Hứa Quân vẫn luôn nghịch di động, như là đang nói chuyện phiếm với người ta, còn Củng Tuyết ngồi đối diện, không nói một lời mà ăn cơm; ở nơi xa xa, Hà Phan và người đại diện ngồi cạnh nhau, vẻ mặt tiều tụy, sợ là tối hôm qua người đại diện vội vàng tới đây, gặp scandal mà Hà Phan vẫn còn bình tĩnh ngồi đây dùng bữa sáng, làm Diệp Diễm Thanh rất bội phục khả năng tự chữa lành của ả; mà nhìn một vòng không thấy bóng dáng Ngô Thu đâu cả, không biết là chưa dậy, hay là không có mặt mũi nhìn người khác.
“Lo ăn đi.” Văn Dữ gắp miếng trứng rán vào chén của Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh ngoan ngoãn ăn cơm, lúc này quá nhạy cảm, mọi người đều đang tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình, không muốn giẫm vào vũng bùn này.
Mới ăn được một nửa thì thấy một nhóm người phụ nữ đứng tuổi hùng hổ đi vào, quần áo hàng hiệu, xem ra có của cải.
Nhóm phụ nữ nhìn một vòng quanh nhà hàng thì xông thẳng tới chỗ Hà Phan, một tiếng tát vang dội cả khán phòng.
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc, có điều đoán được người phụ nữ đó là ai.
Hà Phan thét lên một tiếng chói tai, một bàn tay khác nhào tới rất nhanh: “Đồ tiện nhân dám léng phéng với chồng bà!”
Người phụ nữ vừa nói vừa túm tóc Hà Phan.
Người đại diện của Hà Phan vội vàng đứng lên khuyên can: “Bà Tạ bà hiểu lầm rồi, xin bà hãy bình tĩnh.”
“Hiểu lầm?” Bà Tạ nắm tóc Hà Phan, liếc nhìn người đại diện, “Cô cho rằng tôi không có bằng chứng mà đánh con tiện nhân này à? Lịch sử tin nhắn của nó với Tạ Tuấn Nam tôi thấy hết rồi, đó là bằng chứng Tạ Tuấn Nam ngoại tình!”
Hà Phan vì bảo trì dáng người, ăn uống kiêng khem quanh năm nên không phải là đối thủ của bà Tạ, hai cú tát lúc nãy của bà Tạ đã làm mặt ả sưng vù, cả người choáng váng, nhân lúc có người can ngăn tính chạy trốn.
Người đại diện tiếp tục nói: “Bà Tạ à, đúng là Hà Phan đã làm sai, nhưng không chỉ có cô ấy chịu trách nhiệm thôi phải không? Xin bà bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói chuyện, bọn tôi sẽ làm hết mọi cách để bà hết giận, chuyện này làm to sẽ không tốt với ai cả.”
Ý của người đại diện là cho qua chuyện này, đừng kéo Tạ Tuấn Nam xuống nước, vậy thì Tạ Tuấn Nam sẽ thiếu nợ Hà Phan, sau này họ không cần lo lắng tài nguyên nữa, còn Ngô Thu cũng đến vì lợi ích mà, mang nón xanh trên đầu một tí có sao đâu? Dù sao gã cũng chỉ là cháu trai ông chủ, không phải là ông chủ Gia Nghệ.
“Cô biết ăn nói quá ha.” Bà Tạ mỉm cười rồi tát người đại diện một cái, “Mày đừng ở đây giả bộ với tao, mày nghĩ tao không biết cái con tiện nhân này ăn nằm với Tạ Tuấn Nam là do mày bắc cầu à? Cá mè một lứa, còn dám giả bộ với tao?!”
Người đại diện của Hà Phan tuy không có nhiều quyền lực nhưng vẫn có tiếng tăm trong giới, bị bà Tạ nói mình là người dắt mối thì sau này còn làm ăn gì nữa?
Người đại diện: “Bà Tạ, Tạ tổng thích Hà Phan, chúng tôi làm gì có biện pháp?”
“Không có biện pháp? Nói rất đúng!” Bà Tạ cười lạnh nói, “Bây giờ tao muốn đánh mày đó, mày có biện pháp gì không?!”
Dứt lời, bà Tạ buông Hà Phan ra, quay sang đánh người đại diện, tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi. Hà Phan lấy lại tinh thần, trong lòng cũng có oán khí, cầm lên cái túi của người đại diện đập lên đầu bà Tạ. Dĩ nhiên chị em của bà Tạ cũng không đứng yên, xúm vào giúp đỡ bà Tạ, đánh nhau ì xèo trong nhà hàng.
Tổ chương trình đứng ngoài nhìn nhau phân vân không biết có nên vào can ngăn hay không.
Văn Dữ thấy thế, cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, giữ chặt tay Diệp Diễm Thanh, nói: “Đi thôi, chúng ta về phòng ăn.”
Diệp Diễm Thanh cũng biết chuyện ở đây vẫn chưa kết thúc, cameras vẫn luôn mở quay cảnh các nhóm khách mời ăn sáng, không biết từ lúc nào đã chuyển sang nhóm người Hà Phan, camera man hẳn là không cố ý, nhưng sự việc quá ầm ĩ, không thể không ghi lại.
Văn Dữ cùng Diệp Diễm Thanh mới vừa đi đến cửa nhà hàng là thấy Ngô Thu vội vàng chạy tới.
Ngô Thu cũng không rảnh lo người khác, lớn tiếng kêu một câu “Mợ ơi”.
Bà Tạ quay đầu nhìn về phía hắn, sắc mặt không tốt: “Ngô Thu, con biết chuyện của cậu con không? Mợ không hề đối xử tồi với con mà sao con lại giấu mợ hả?!”
Ngô Thu vội đỡ bà, giải thích nói: “Mợ, con thật sự không biết gì hết, tối qua nghe tin mà con ghê tởm hết cả người, sáng giờ con bận họp rút khỏi chương trình đây.”
Sắc mặt của Ngô Thu hẳn là ngủ không ngon. Nghĩ cũng đúng, Ngô Thu nếu biết diễn xuất thì đã không cần ân ân ái ái với Hà Phan.
Sắc mặt bà Tạ khá hơn: “Cậu của con đúng là quân khốn nạn, hại cả cháu của mình.”
Mặt Ngô Thu hiện lên vài phần căm phẫn: “Mợ, nhà mình đều đứng về phía mợ. Xin mợ bớt giận đã, bên này nhiều người nhiều miệng không tiện nói nhiều, chúng ta nên về phòng thôi ạ.”
Bà Tạ hiển nhiên không chịu bỏ qua: “Mợ không sợ mất mặt, là hai kẻ này không biết xấu hổ! Con đừng xen vào, để mợ đánh nát mặt con tiện tì này đã!” Nói xong, bà Tạ đẩy Ngô Thu ra, nắm lấy tóc Hà Phan đang định chạy trốn cho thêm một cái tát giáng trời.
Ngô Thu lui về phía sau vài bước, ánh mắt đầy khinh thường và bất mãn nhìn về phía Hà Phan và bà Tạ, không thèm che giấu, ai có ánh mắt tinh tường đều thấy được.
Văn Dữ kéo Diệp Diễm Thanh đi, trận tuồng này quá hấp dẫn, lỡ như đánh nhau đụng tới Diệp Diễm Thanh thì hắn đau lòng chết mất.
“Xem tư thế của bà Tạ kìa, không chỉnh chết Hà Phan thì sẽ không bỏ qua đâu.” Diệp Diễm Thanh nói, lúc ra ngoài hắn mới phát hiện bên phía bà Tạ cũng có người đang ghi hình, dù không có tổ chương trình thì bà Tạ vẫn có bằng chứng. Mà cái này trình lên toà án thì không được nhận, tung lên mạng thì còn được ủng hộ.
“Tạ Tuấn Nam ngoại tình không chỉ một, hai lần, mà bà Tạ không làm ầm chắc là không có bằng chứng xác thực. Mà lần này Hà Phan tự mình rơi vào hố, tương đương là đem chứng cứ đưa đến tay bà Tạ, mà bà Tạ trút giận lên người Hà Phan không chỉ vì ả mà còn là vì những lần trước đó nữa.” Văn Dữ đã tra qua tiểu sử Tạ Tuấn Nam nên biết rõ. Bởi vì lúc ấy Diệp Diễm Thanh vào Gia Nghệ, hắn không quá yên tâm, mà sau này biết Tạ Tuấn Nam là một thẳng nam tiêu chuẩn, nên hắn mới không nghĩ gì khác. Đương nhiên, mấy chuyện này hắn không tính cho Diệp Diễm Thanh biết, giữ lại một chút bí mật cho mình.
“Ngô Thu hình như không thân với bà Tạ cho lắm.” Diệp Diễm Thanh chỉ biết Tạ Tuấn Nam là cậu của Ngô Thu, không biết gì về gia đình của gã.
“Việc này chẳng phải bí mật gì cả.” Văn Dữ nói, “Tổ tiên nhà bà Tạ có tiền, nhưng gia đạo sa sút, dù không có duyên với buôn bán, nhưng mà vẫn dư tiền cho con cháu. Tạ Tuấn Nam xuất thân từ gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn, không biết đã làm gì được bà Tạ coi trọng, một hai phải gả cho lão. Sau khi kết hôn, bà Tạ đầu tư mở Giải trí Gia Nghệ cho Tạ Tuấn Nam, nên lão mới có ngày hôm nay.”
“Em không biết chuyện này.”
“Tạ Tuấn Nam có địa vị trong giới, người khác cũng không dám nói nhảm trước mặt lão, bọn em không biết cũng là bình thường. Nhưng trong giới thương nghiệp có rất nhiều người chướng mắt gã, có bà vợ hiền mà còn đi ra ngoài tìm gái, quá đê tiện.”
Diệp Diễm Thanh cũng cảm thấy rất đê tiện, nhưng đó là chuyện nhà của người ta, không liên quan gì đến bọn họ.
“Lát nữa mang em đi chơi golf ha?” Văn Dữ đề nghị, hắn đã gia hạn phòng, hôm nay không trở về với người trong tổ chương trình.
Diệp Diễm Thanh cự tuyệt: “Không đi.”
“Vậy em muốn chơi cái gì nè? Anh chơi với em.”
“Em chỉ muốn về phòng.” Tuy cơ thể hắn không quá mệt mỏi, nhưng vận động gì đó, hiển nhiên là không được, đi bộ một chút đã thấy mệt rồi.
Văn Dữ cười: “Là sơ sót của anh, sáng nay thấy em xuống giường được cứ tưởng là em khỏe rồi.”
Diệp Diễm Thanh trừng mắt, thầm nghĩ: Tui bị đau chỗ nào anh không biết cũng được đi, chứ kích cỡ của anh mà còn không biết nữa là sao?
Văn Dữ thò lại gần hôn hắn: “Vậy bữa nay bọn mình ở trong phòng xem phim ha.”
“Vậy anh phải thành thật cho em nhờ, đừng chọc em.” Xém chút nữa bọn họ đã cướp cò vào sáng nay.
Văn Dữ rất không tự tin vào bản thân, cười nói: “Anh không dám cam đoan đâu, có điều anh sẽ cố gắng không làm em đau thôi.”
Diệp Diễm Thanh đẩy hắn một phen, tặng kèm một cái nhìn xem thường, bước nhanh về trước.
Văn Dữ đuổi theo, hôn hắn một cái rồi mới nắm tay kéo người ta về phòng.