"Xin chào, mình tên là Hạ Cận, hạ trong mùa hạ, cận trong mộc cận (hoa dâm bụt)."
...
“Hóa ra khoảng cách giữa hai nhà chúng ta gần nhau như vậy, thật tốt, về sau chúng ta có thể cùng đi học."
"Được, nhà của Đồng Yến cũng ở trong khu chung cư này, sau khi tan học ba chúng ta có thể cùng nhau đi về."
...
"Tiểu Cận, cậu có phát hiện Lục Bách Nghiêu học lớp chúng ta rất đẹp trai không?."
"Cậu xác định là cậu đang nói tới Lục Bách Nghiêu? Tại sao mình lại không có cảm giác gì nhỉ?"
"A, cậu thật sự không có cảm giác gì sao? Mình thấy cậu ta thường xuyên nói chuyện với cậu mà?"
"Không phải chúng mình thường xuyên nói chuyện mà là thường xuyên cãi nhau!"
"Vậy cậu thật sự không có cảm giác gì đối với cậu ta sao?"
"Có, có cảm giác, cảm giác gặp phải đối thủ một mất một còn!"
....
"Tiểu Cận, cậu có người trong lòng phải không?"
"Ai.... .....cậu.... .....Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?"
"Mình phát hiện mình rất thích Lục Bách Nghiêu, làm sao bây giờ, mình đang suy nghĩ có nên viết thư tình cho cậu ấy hay không. Nhiều nữ sinh thích cậu ấy lắm, nếu mình không hành động nhanh thì sẽ bị người khác cướp mất."
"Cậu đã thích cậu ta như vậy thì cứ viết đi."
"Nhưng mà chữ của mình rất xấu, chữ của cậu đẹp như thế, cậu viết giúp mình có được hay không?"
".......Được rồi."
... ........
"Hạ Cận, cậu có biết cậu cực kỳ dối trá hay không?"
"Hạ Cận, tại sao cậu không chết đi?!"
"Hạ Cận, Hoàng Vũ Vi tôi thề, đời này có tôi thì không có cô, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ trở lại tìm cô!"
.....
Ký ức cứ liên tiếp ùa về, đã từng là chị em tốt của nhau đến cuối cùng chỉ vì một chữ tình mà không chạy khỏi vận mệnh ông trời đã sắp đặt.
Hoàng Vũ Vi, rốt cuộc cô đã trở lại rồi sao?
Bây giờ cô trở về là vì trả thù tôi hay vẫn là vì Lục Bách Nghiêu.
Tôi cảm thấy toàn bộ thân thể của mình đều run rẩy,cố gắng muốn trấn tĩnh lại những hoàn toàn không tìm được cảm giác yên ổn.
Tôi đứng dậy, từ trong phòng ngủ ra ngoài phòng bếp rót ly nước để cho chính mình từ từ tỉnh táo lại, cả người xụi lơ dựa vào cửa sổ bên cạnh phòng bếp nhìn Lục Bách Nghiêu đang lái xe vào gara ở phía xa, tốt quá, cuối cùng anh cũng trở về.
Tôi vội vã mang dép lê muốn đi xuống lầu tìm anh, giờ phút này chỉ có cái ôm của Lục Bách Nghiêu mới có thể làm cho tôi cảm thấy yên ổn.
Thang máy đi xuống tầng trệt, tôi chạy về phía gara tìm kiếm bóng dáng anh, lúc đi đến chỗ rẽ tôi không chỉ thấy được Lục Bách Nghiêu mà còn nhìn thấy cả.... ...... ......Trương Húc.
Tôi đang muốn đi tới đứng cùng một chỗ với Lục Bách Nghiêu, vạch rõ giới hạn với Trương Húc để cho anh ta không còn những vướng mắc không cần thiết, về sau lại nghe tiếng Trương Húc nói làm cho bước chân tôi dừng lại.
Trương Húc nói: "Lục Bách Nghiêu, tôi hối hận rồi."
Hối hận?
Trương Húc hối hận cái gì?
Anh ta hối hận vì đã ngoại tình sao?
Tôi ngơ ngẩn đứng tại chỗ nghe thấy giọng nói khinh thường của Lục Bách Nghiêu: "Lúc trước là do chính cậu lựa chọn, hiện tại lại nói hối hận không phải là quá muộn rồi sao?"
"Hừ, cậu đừng mang mặt nạ ngụy quân tử đó mà nói với tôi như vậy, quyết định lúc trước cậu cảm thấy tôi còn có khả năng lựa chọn đường sống sao?"
"Tôi giở thủ đoạn?" Lục Bách Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lúc trước tôi gác đao lên cổ cậu, ép cậu cùng Nguyệt Nguyệt hôn môi, thuê phòng?"
"Một bên là công ty của ba tôi, một bên là Tiểu Cận, tôi không tìm Nguyệt Nguyệt diễn trò thì làm sao Tiểu Cận có thể tin tưởng? Công ty là tâm huyết cả đời của ba tôi, tôi có thể trơ mắt nhìn nó phá sản ngay trước mắt mình sao?"
"Cậu xác định là cậu diễn trò? Nếu là diễn trò thì bụng của Nguyệt Nguyệt làm sao to ra được?" Lục Bách Nghiêu cười khinh miệt, lạnh lùng nhìn Trương Húc: "Là đàn ông thì dám làm dám chịu."
Diễn trò?
Công ty của ba Trương Húc?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tôi ngơ ngẩn đứng ngay tại chỗ, quan sát hai người đang cãi nhau ở trước mắt. Từng chi tiết nhỏ tụ hợp lại thành một hình dạng cụ thể sau đó hóa thành đầy đủ chân tướng sự thật.
Kỳ thật lúc trước Trương Húc không có ngoại tình.... ...... ........Chính là vì Lục Bách Nghiêu lấy công ty của ba Trương Húc ra ép buộc anh ta cho nên Trương Húc mới tìm Nguyệt Nguyệt diễn trò vì muốn cho tôi hiểu lầm sao? Chỉ là sau cùng Nguyệt Nguyệt mang thai lại trở thành biến số lớn nhất. Sự thật chuyện Nguyệt Nguyệt mang thai là do Trương Húc mê đắm thác loạn hay là do Nguyệt Nguyệt chủ động hay là do trong đó có một tay của Lục Bách Nghiêu?
Tôi giật mình nhớ tới chuyện gặp Trương Húc ngoại tình đêm đó.... ........Khi đó Lục Bách Nghiêu đang ở bên cạnh tôi, anh cố ý để cho tôi thấy chuyện này sao? Về sau nửa đêm tôi đi bar uống rượu thì tại sao anh ta lại vừa vặn xuất hiện đúng lúc đó? Là ngẫu nhiên gặp được hay là tìm người theo dõi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi?
Chuyện này đã có kế hoạch mưu tính từ trước nhưng từ lúc nào thì bắt đầu chính thức giăng lưới lớn?
Hay là ngay từ ban đầu lúc tôi và Trương Húc quyết định đính hôn, gặp Lục Bách Nghiêu trong buổi tối đó thì anh ta đã im lặng lên kế hoạch tất cả?
Lạnh lẽo thấu xương!
Tôi suy sụp nhắm hai mắt lại, cả người tê liệt ngã trên mặt đất, trong lòng tràn đầy gió to sóng lớn, bất lực như thế, vô dụng như thế.
Tôi cho rằng cuối cùng mình đã chạm đến hạnh phúc nhưng không nghĩ tới hai chữ "Hạnh phúc" này lại là yêu cầu quá mức xa vời !
Trong một chớp mắt kia hình như tôi không cẩn thận đụng vào một cái gì đó, không gian ngưng trệ bỗng phát ra một tiếng trầm đục sau đó tôi nhìn thấy được ánh mắt của hai người kia chuyển đến trên thân thể mình.
Hoảng sợ, khó có thể tin, lo lắng.....Tôi nhìn thấy được cảm xúc khi chân tướng bị bại lộ trong mắt hai người bọn họ...
Tôi cười lạnh nhìn hai người đàn ông đang chạy về phía mình, giữa chúng tôi đều đã đề cập đến chuyện kết hôn nhưng cuối cùng không có một người nào có thể dắt tay tôi đi vào lễ đường thần thánh, ẩn phía sau danh nghĩa tình yêu ngoài trừ lừa gạt thì còn lại gì nữa?
Tôi chậm rãi đứng lên từ trên mặt dất, dùng sức lực toàn thân còn sót lại để duy trì chống đỡ thân thể.
Tôi cười nhợt nhạt nhìn Lục Bách Nghiêu: "Lục Bách Nghiêu, nếu đã dám làm thì phải dám chịu, vậy em hỏi anh anh ở đã làm gì sau lưng em?"
Lục Bách Nghiêu muốn tiến lên kéo tôi nhưng bị tôi gạt qua một bên: "Tiểu Cận, em đừng kích động, em nghe anh giải thích rõ ràng đã! Vừa rồi mặc kệ em đã nghe được cái gì, xin em hãy tin tưởng anh có được không?"
A, tin tưởng sao?
Lúc này Lục mà Bách Nghiêu còn nói tin tưởng thì anh ta không biết mình đang bôi nhọ hai từ này rồi.