• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: coki (Mèo)
“Nghĩ đẹp nhỉ?” Tôi gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng chui vào trong xe, quyết định nếu Lục Bách Nghiêu không đưa tôi về nhà thì chết cũng không xuống.
Ngược lại Lục Bách Nghiêu cực kì hảo tâm không có túm tôi xuống xe mà ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Trên xe phát ra bản nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, là một ca khúc nước ngoài, tuy nghe không hiểu nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu, hoàn toàn là bộ dáng columbo phát hiện lục địa mới: “Không nghĩ tới anh cũng có thú vui nghe nhạc tao nhã như vậy.”
Tâm tình Lục Bách Nghiêu tựa hồ không tệ lắm, cũng hăng hái cùng tôi tán gẫu: “Nếu không như vậy cô cho rằng tôi nghe cái gì?”
Câu trả lời của tôi cực kì không lịch sự, trực tiếp thốt ra: “Phượng Hoàng truyền kỳ!”
Gương mặt Lục Bách Nghiêu khi nghe bốn chữ này cùng ăn shit thối giống y chang nhau. (nguyên văn nha)
Trong lòng tôi âm thầm cười một tiếng ngoài miệng lại tiếp túc hét lên, thân thể lay động: “Nương tử, Aha__________Thật nhớ lúc hát tình ca, nhìn khói lửa đẹp mắt, ở trong thành phố dắt tay nhau, anh vì yêu em mà run rẩy~”
Tôi đang hát một mình cực kì vui vẻ thì bị Lục Bách Nghiêu trực tiếp cắt đứt: “Câm miệng!”
“Không thích bài này hả? Tôi đổi bài khác.” Tôi hắng giọng hát một bài khác: “ Chân trời mênh mông là tình yêu của tôi ~Hoa liên tục nở dưới chân.”
Lần này Lục Bách Nghiêu hoàn toàn tức giận rồi: “Hạ Cận, cô mà còn hát nữa tôi liền đá cô xuống xe!”
“Không hát thì không hát.” Tôi bĩu môi, tức giận nói: “Ma sát ma sát, cái ván trượt giày của tôi….”
Nhanh chóng bắt được ánh mắt của Lục Bách Nghiêu sắp đánh tới, tôi vội vàng mở miệng trước chặn lại lời anh ta: “Tôi không có hát mà, tôi chỉ diễn một tiết mục ngắn thôi…..(*^_^*) hì hì…..”
Đụng phải đèn đỏ Lục Bách Nghiêu lền dừng xe lại, quay đầu hỏi tôi: “Hạ Cận, cuối cùng là đầu óc cô làm bằng chất liệu gì vậy?”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chính nghĩa trả lời: “six-god.”
Thấy Lục Bách Nghiêu nghi hoặc nhìn tôi, tôi liền phiên dịch sang Trung văn cho anh ta: “ Lục thần hoa lộ thủy.” Cuối cùng còn không quên học bộ dáng của Diêu Thần diễn cho anh ta xem: “ Hoặc là không ra vẻ, hoặc là đủ thẳng thắn, hoặc là hoang dã đến điên dại, hoặc là yên tĩnh đến cuối cùng, hoặc là anh ta là toàn bộ thế giới, hoặc là toàn bộ thế giới đều là anh ta, không có rối rắm, không có phức tạp, chỉ còn lại Lục thần hoa lộ thủy cùng ta. Phơi bày diện mạo vốn có của chúng ta, vào mùa hè, Lục thần hoa lộ thủy!” (Mèo cũng không biết nó là cái quái gì nữa)
Tôi tự nhận mình biễu diễn rất tốt, giọng nói rất đạt nhưng nhìn bộ dạng Lục Bách Nghiêu chính là một người không biết thưởng thức nghệ thuật: “Haha…………Hạ Cận,bây giờ đang là buổi tối, cô đừng làm tôi sợ chứ? Còn phơi bày diện mạo vốn có, không sợ dọa chết người khác sao?”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Lục Bách Nghiêu, anh phải lột bỏ vẻ bề ngoài mới nhìn thấy được cái lấp lánh bên trong.”
Lục Bách Nghiêu cười khẩy một tiếng: “Dạ, so với cô tôi đúng là thiếu tâm nhãn.”
Anh ta không thấy tôi nói lời nào càng thêm đắc ý bắt đầu giễu cợt tôi: “Còn six-god nữa, không cảm thấy Bảo Bảo kim thủy thích hợp với cô hơn sao?”
Bảo bảo kim thủy?
Vừa nghe đến cái này mắt tôi liền sáng lên, nhớ lại ngày đó ca khúc quảng cáo này nổi tiếng một thời: “Tắm nha tắm nha tắm tắm, không thể thiếu Bảo Bảo kim thủy, không có con muỗi không có côn trùng cắn~”
Lục Bách Nghiêu dùng một loại ánh mắt buồn nôn, mắc ói, tầm thường nhìn tôi: “Hạ Cận, cô thắng.”
“Hì hì………”Sớm nói câu này không phải là tốt rồi sao? Làm sao đến nỗi làm anh ghê tởm lâu như vây, nhạc của tôi là nhạc của tôi: “ Đa tạ đa tạ~”
Lục Bách Nghiêu ư hừ một tiếng không nói nữa, im lặng tiếp tục lái xe. Tôi đang khe khẽ hát thì phát hiện ra rằng làm người không thể quá đắc ý, nếu đắc ý quá thì ông trời sẽ đại diện cho chính nghĩa tiêu diệt ta. Bởi vì tôi đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ thì đột nhiên nhìn thấy bên cạnh chiếc xe kia có một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm, cái này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là chiếc xe đó tại sao lại nhìn giống xe của Trương Húc như vậy? Người nam đó tại sao lại nhìn giống Trương Húc như vậy? Còn cô gái này tại sao lại giống nữ hộ lý ngày đó nói bậy bạ đằng sau lưng tôi?
Mẹ nó, lão nương cũng sắp đính hôn rồi, sẽ không xui xẻo tới mức gặp phải chuyện này chứ?
Tôi chợt cứng cả người, khó có thể tin nhìn về phía hai người đang hôn nhau, thật lâu sau cũng không nói nên lời. Bóng đêm có chút thâm trầm, lúc này ánh sáng hoàn toàn lệ thuộc vào ánh đèn ở hai bên đường thậm chí trong lòng tôi còn mong mỏi tất cả chuyện này đều do tôi nhìn lầm mà thôi.
Lục Bách Nghiêu phát hiện ra tôi có gì đó không đúng, ánh mắt nhìn theo hướng nhìn của tôi, người cũng cứng lại.
Hết đèn đỏ, các xe phía sau đang bấm còi thúc giục thì nụ hôn của hai người kia mới dừng lại. Tôi thấy được người nam xoay đầu lại, chỉ trong một nháy mắt đó tôi liền có thể xác định vô cùng chắc chắn người kia là Trương Húc.
Thật sự là anh?
Thật sự là anh..
Không phải là anh đang trực ở bệnh viện sao?
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tôi kinh ngạc mở miệng: “Theo sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK