Ngữ khí của Đồng Yến tràn đầy buồn bực: “Khụ Khụ, mình cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng mà………”
Nghe thấy cô ấy trầm mặc một lúc lâu, tôi bất tri bất giác kêu to: “Không phải là cậu có thai mới kết hôn đấy chứ?!”
“Ha ha……..Ha ha…….”
“Đồng Tiểu Yến, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Tóm lại là lần này lão nương thua trong tay thằng nhãi đó!” Cho dù cách điện thoại tôi vẫn có thể nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Đồng Yến, mẹ nó, cô ấy thật sự mang bầu! Sức chiến đấu của bác sĩ Lưu Chi Dương đúng là mạnh mẽ, nhanh như vậy mà đã có thể thu thập được yêu nghiệt Đồng Yến này!
Tôi cố ý trêu chọc: “Tại sao lại tức giận như vậy? Con dê ở chung với con chim yến, đúng là trời sinh một đôi.”
Đồng Yến nhận ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của tôi, trả lời lại một cách chế giễu: “Con nhóc kia, đừng tưởng rằng có thái tử gia Lục Bách Nghiêu làm chỗ dựa thì vô pháp vô thiên, tháng sau mình kết hôn, tiền mừng của cậu phải lấy gấp đôi.”
Mẹ nó, lão nương đã phải gánh vác chức phù dâu, không nghĩ tới còn bị tống tiền!
“Đồng Tiểu Yến, không bằng cậu đi cướp ngân hàng còn hơn.”
“Mình không cướp ngân hàng, mình cướp Lục Bách Nghiêu, hắc hắc…”
Đồng Yến đang cố dùng sức cười ở trong điện thoại không nghĩ tới một giọng nam trầm truyền đến, muốn bao nhiêu lạnh có bấy nhiêu lạnh : “Em nói cái gì?”
Giọng của Lưu Chi Dương!
Vốn dĩ tôi đang muốn cầu tình giúp Đồng Yến để cho Lưu Chi Dương để cô ấy được toàn thây nhưng trong điện thoại vang lên vài tiếng động vô nghĩa sau đó trực tiếp bị cắt đứt. Tôi chỉ có năng lực yên lặng cầu nguyện giúp Đồng Yến, hy vọng cô ấy còn có thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Vừa cùng Đồng Yến nói chuyện xong thì chợt nghe thấy có người mở cửa, tôi nghĩ là Lão Phật Gia và ba Lưu đã về nên đứng dậy ra mở cửa thì vừa vặn hai bên cùng mở.
“Mẹ, ba Lưu, con………..con đã trở về.” Tôi cố gắng tận lực làm cho lời nói của mình thông thuận một ít nhưng vừa ra khỏi miệng vẫn có phần lo lắng, giọng đều đều buồn chán. Tuy rằng tôi đã là người trưởng thành nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi bỏ nhà đi lâu như vậy. Vốn tôi tưởng rằng Lão Phật Gia sẽ xông lên thu thập tôi nhưng không nghĩ tới tuy rằng bà xông lên nhưng là để hung hăng ôm tôi, nước mắt rơi từng giọt từng giọt ở trên lưng tôi.
"Con nhóc chết tiệt này, những ngày qua đi đâu vậy, ngay cả điện thoại tin nhắn cũng không có..." Lão Phật Gia cúi đầu sau lưng tôi, nước mắt tí tách tuôn rơi, trực tiếp để chỉ số áy náy của tôi tăng vọt như hỏa tiễn.
"Mẹ, con sai lầm rồi, sau lần này nhất định không để ẹ lo lắng nữa. Mẹ đừng khóc, được không?" Tôi vội vàng an ủi Lão Phật Gia, trong khoảng thời gian này trải qua nhiều chuyện như vậy thật ra người mà tôi cảm thấy phải xin lỗi nhất chính là Lão Phật Gia và ba Lưu. Vì hôn sự của tôi và Trương Húc mà ban đầu tới nhà ở hai người cũng muốn đem đi bán, đến cuối cùng tiệc đính hôn trở thành vở hài kịch thì tôi liền bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho hai người bọn họ, ngoại trừ một tiếng xin lỗi thì thật sự tôi không biết mình nên nói cái gì mới đúng.
“Không có chuyện gì, con trở lại là tốt rồi.” Ba Lưu vỗ nhẹ lưng Lão Phật Gia, mặc dù hai người mới tái hôn không lâu nhưng chỉ bằng một cái ánh mắt cũng có thể nhận ra ba Lưu đối với Lão Phật Gia thật sự quý trọng cùng yêu mến.
Bọn họ gặp nhau khi tuổi già sức yếu, cho dù cuộc sống có ngắn nhưng trong khoảng thời gian cuối cùng có thể nắm tay một người khác từ từ già đi không phải là chuyện lãng mạn nhất cuộc đời này sao?
“Đúng rồi, mẹ, hai người vừa mới đi đâu vậy?” Đợi đến khi cảm xúc của Lão Phật Gia từ từ bình tĩnh lại nhìn thấy hai người vừa trở về thì tôi liền vội vàng đổi đề tài.
Lão Phật Gia dùng khăn giấy lau nước mắt, thở dài nói: “Đến bệnh viện, xem đứa bé Trương Húc kia một chút.”
Trương Húc?
Tôi đối với thần kinh thô của mình có chút ão não, nói mãi tại sao lại quên Trương Húc đang tồn tại trên thế giới này đây.
Lão Phật Gia nhìn tôi, thấm thía nói: “Tuy rằng mẹ không biết trong lúc đó hai đứa đã xảy ra chuyện gì như dù sao muốn từ hôn thì hai nhà đều mất mặt mũi. Trương Húc nói tất cả đều là lỗi của nó để ẹ không đành lòng trách cứ con nhưng bây giờ đứa nhỏ này còn nằm ở trên giường bệnh, đã từng thiếu một chút nữa là trở thành con rể của mẹ, mẹ nhìn nó cũng có chút không đành lòng.”
Tôi cúi đầu, thần sắc có chút buồn bực: “Mẹ, con không muốn nhắc đến anh ta, dù sao con và anh ta cũng xong rồi. Con đáp ứng mẹ năm nay nhất định sẽ đóng gói gả ra ngoài, trên đời này nam nhân hai chân vẫn còn nhiều mà.”
“Con nhóc này, nói chuyện thật không đứng đắn, con gái của mẹ có thể tùy tiện gả ột thằng đàn ông hai chân sao? Tuy nhà chúng ta không phải là đại phú đại quý nhưng mặc kệ là lúc nào thì con cũng là bảo bối trong lòng mẹ, không thể tùy tiện gả ra ngoài.” Không biết có phải trái tim của Lão Phật Gia bị mùa xuân thứ hai làm cho dễ chịu đi hay không mà tự nhiên nói chuyện đều chuyển hướng ba trăm sáu mươi độ, thật đúng là làm cho tôi có chút giật mình.
“Đến đây, ăn hoa quả đi, ba rửa cả rồi.” Ba Lưu cầm táo từ phòng bếp đi ra, một đám tươi ngon mọng nước làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Tôi cầm quả táo đặt lên miệng cắn nhìn Lão Phật Gia và ba Lưu đang ngồi trước mặt mình trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Mặc kệ khi nào phát sinh chuyện gì, bọn học vẫn đều đứng về phía tôi, làm cảng tránh gió cho tôi, làm hậu thuẫn kiên cố nhất.
Đợi một lúc tôi liền về phòng gọi điện thoại cho Lục Bách Nghiêu, muốn hỏi tình huống của mẹ anh kết quả điện thoại vừa thông thì chợt nghe anh ta gầm lên giận dữ: “Con mẹ nó, cậu xong chưa?”
Tay đang cầm điện thoại không tự giác run lên, lời nói vừa ra đến miệng liền bị nuốt trở lại. Bình thường Lục Bách Nghiêu nhìn qua giống như một người hay cợt nhã, không chút để ý nhưng khi nóng giận lên lại đáng sợ như vậy.
Dừng một chút, thẳng đến khi tôi bình thường trở lại mới dám mở miệng nói chuyện: “Lục Bách Nghiêu, anh không sao chứ?”
“Tại sao lại là em?” Giọng nói của Lục Bách Nghiêu kiềm chế lại, giải thích với tôi: “Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh nói em, anh còn tưởng rằng…………..Quên đi, không nói nữa.”
Tôi thì thào nói: “Không có việc gì, em chỉ muốn hỏi tình trạng mẹ anh một chút, có nặng lắm không?”
“Bà không có việc gì, anh còn có chút chuyện, tối sẽ gọi lại cho em.”
Lục Bách Nghiêu gấp gáp ngắt điện thoại chắc là có chuyện gì cần phải xử lí. Tôi nhìn màn hình dần dần tối đi trong lòng hình như có chút buồn bã, không biết làm thế nào để hình dung tâm tình lúc này của mình, giống như trong lòng có một tảng đá lớn đang đè ép tới mức không thở nổi, cả người buồn bực hốt hoảng.
Mãi cho đến lúc nửa đêm, tôi đang ngủ mơ mơ màng màng thì điện thoại ở dưới gối vang lên, là Lục Bách Nghiêu.
Tôi nhận điện sau đó nghe anh nói: “Anh đang ở dưới lầu nhà em.”