Thời điểm tỉnh dậy, Lục Bách Nghiêu đã ôm tôi đặt lên giường. Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy một màn anh ta vén chăn giúp mình. Khóe miệng anh ta khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn tôi, miệng thì thầm ba chữ, giọng nói khó có được lúc dịu dàng: “Con heo nhỏ lười biếng.”
Đúng là ngủ đủ sâu, ngay cả đến nhà, vào khi nào, lúc nào anh ta ôm tôi lên giường tôi cũng không biết.
Anh ta tự tay vuốt một lọn tóc rối của tôi về phía sau: “Ngủ tiếp một chút nữa đi.”
Con người trong thời điểm sinh bệnh thường là lúc yếu ớt nhất, chẳng những là thân thể mà còn là trái tim.
Tôi nhìn bộ dáng Lục Bách Nghiêu mỉm cười dịu dàng, trong lòng lại cảm giác được một cỗ lo lắng nồng đậm, dần dần quên mất khí thế hừng hực khi chúng tôi đấu nhau như thế nào. Anh ta, hình như………….cũng là người tốt đấy.
Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, tôi mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy khi mình còn học trung học. Chủ nhiệm lớp, thầy giáo Lưu đang đứng trên bục giảng bài nói: “Lần viết văn này, bạn học Lục Bách Nghiêu viết vô cùng có ý nghĩa tham khảo, mọi người có thể mượn để xem. Tốt lắm, bài giảng dừng lại ở đây, chúng ta tan học.”
Mọi người cùng nhau đứng dậy, hướng về thầy giáo Lưu cúi đầu nói tạm biệt.
Thầy giáo Lưu vừa đi, trong nháy mắt các nữ sinh chạy ùa về phía Lục Bách Nghiêu như ong vỡ tổ: “Nghiêu Nghiêu, lần này cậu lại viết về cái gì vậy? Thầy giáo còn ở lớp học khen cậu nữa.”
“Nghiêu Nghiêu, cho chúng mình xem được không?”
“ Mình cũng muốn xem……………………….mình cũng muốn xem.”
Trong lớp tôi luôn luôn là người viết văn hay nhất, lúc này lại bị Lục Bách Nghiêu đoạt đi nổi bật, trong lòng tất nhiên là không phục. Tôi đi đến trước chỗ ngồi của Lục Bách Nghiêu, nhìn anh ta hỏi: “Lục Bách Nghiêu, có thể cho tôi mượn bài văn của cậu không?”
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, nhìn tôi có vẻ không tốt lắm, gằn từng tiếng nói: “Không cho.”
Chẳng qua là hai chữ đơn giản lại làm tổn thương người ta như lợi kiếm.Người này cho tất cả nữ sinh trong lớp mượn, vì sao chỉ duy nhất tôi không cho xem? Trứng thối!
Cuối giấc mơ là tôi xoay người rời đi, còn có, Lục Bách Nghiêu nhìn theo bóng dáng của tôi, ánh mắt run sợ.
Trách không được là mộng, vậy mà tôi lại có thể chứng kiến biểu tình này của Lục Bách Nghiêu, đây không phải là hàm nghĩa của bốn từ “bất khả tư nghị" sao? (lạ lùng, khó tin)
Tôi mở hai mắt, ngồi dậy tựa vào đầu giường, giấc mộng vừa rồi chính là sự thật, ngoại trừ ánh mắt run sợ cuối cùng của Lục Bách Nghiêu, tất cả đều được tái hiện rõ ràng từ quá khứ.
Năm tháng tuổi trẻ, chỉ trong chớp mắt, tôi đã “trưởng thành” từ lâu rồi.
Mà cũng chỉ trong chớp mắt, thiếu niên lúc đó……………………………đã trở nên cao lớn.
“Tỉnh? Vừa rồi tôi ra ngoài mua chút đồ, đây là một số vật dụng hàng ngày, cô xem thử còn thiếu cái gì không?” Lục Bách Nghiêu đẩy cửa bước vào, thấy tôi ngồi dậy, cất bước hướng bên giường đi tới.
Nhìn khoảng cách của anh ta cách tôi càng ngày càng gần, bóng người trong trí nhớ thật sự trùng hợp, một cảm giác hốt hoảng chợt nảy sinh trong lòng. Tôi ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt sáng quắc đào hoa kia, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Nghiêu Nghiêu……..”
Thân mình Lục Bách Nghiêu lập tức hóa đá, túi hàng trên tay rơi xuống đất, ánh mắt phức tạp, căn bản là tôi không hiểu được trong ánh mắt ấy che dấu bao nhiêu tình cảm đối với mình.