“Có đau hay không?” Trương Húc ôn hòa đặt tay lên đầu tôi, cẩn thận xem xét cái trán bị đụng của tôi: “Rất tốt, không có sưng.”
“Mình không đau, cậu thế nào?” Lực tác dụng lẫn nhau, mới vừa rồi đầu tôi đau muốn chết thì khẳng định cằm của Trương Húc chắc mềm luôn rồi.
“Mình không sao.” Anh cưng chiều sờ mái tóc dài của tôi, trong nháy mắt người tôi cứng ngay tại chỗ. Không thể ngờ Trương Húc lại sờ đầu tôi?!! Mầm móng thầm mếm từ trung học chôn sâu trong đáy lòng, nay anh lại đứng gần tôi như thế, chân thật như thế làm cho tôi có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Ừ.”
Tôi xách túi xách theo sau Trương Húc, nhìn dáng người anh cao ngất, nam sinh ngây ngô lúc trước giờ đã chân chính trở thành một người đàn ông trưởng thành. Đây chính là người tôi tâm tâm niệm niệm thích lâu như vậy. Trong một chớp mắt tôi cảm thấy như thế này là may mắn hạnh phúc rồi.
Lúc đi qua hành lang đụng phải vài y tá đang đẩy giường bệnh vào phòng giải phẫu theo sau đó còn có nhiều người nhà bệnh nhân. Đoàn người nhanh chóng đi qua, tôi tâm ý viên mãn đi sau Trương Húc, lúc sắp chạm vào người đối diện trên vai bỗng nhiên có thêm một cái tay nhanh chóng kéo tôi sang một bên, sau đó ôm vào trong ngực anh. Tôi ngẩng đầu vừa vặn chống lại anh mắt của Trương Húc, so sánh với đôi mắt sáng quắc, hoa đào đầy trời của Lục Bách Nghiêu thì đôi mắt này không tính là tinh xảo nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta thoải mái dị thường, giống như gió xuân vậy.
“Cẩn thận một chút.” Anh thân thiết nói, thanh âm ôn hòa làm tim tôi gần như đập nhanh, giật mình nhớ đến một câu nói trong tiểu thuyết mà mình đã từng đọc: phàm trần cuồn cuộn, kiếp sống phù du làm sao có thể so được với tâm nam tử ôn nhu triệt cốt (ôn nhu thấu xương).
Anh một tay ôm tôi một tay bảo vệ tôi ở trong ngực, sau đó…………………..vẫn không có buông tay ra.
“Bác sĩ Trương, đây là bạn gái anh sao? Thật xinh đẹp.” Trên đường đi không ngừng có người quen biết tiến lên chào hỏi, nhìn tôi cùng Trương Húc ở một chỗ lại còn là tư thế này liền xem tôi là bạn gái của anh mà đối đãi. Tôi vốn tưởng rằng Trương Húc sẽ mở miệng giải thích mấy câu, nhưng với nghi vấn này anh không nói gì chỉ tủm tỉm đối mặt, giống như……………………cam chịu?
“Tại sao cậu không giải thích với bọn họ?” Tôi nghi hoặc mở miệng hỏi.
“ Giải thích cái gì?” Trương Húc không hiểu, nhìn tôi trong nháy mắt không biết nên hỏi tiếp hay không.
“ À…… Giải thích chúng ta………..Ừhm…………..chúng ta không phải là loại quan hệ kia.”
Tôi nhịn nữa ngày tới mức nghẹn đỏ mặt cũng chỉ có thể rặn ra vài chữ này.
“Quan hệ thế nào?” Trương Húc có chút hăng hái nhìn tôi.
Ách(⊙o⊙). . .
Trương Húc không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Đương nhiên là quan hệ người yêu rồi nhưng mà làm sao tôi có thể nói ra miệng được.
“Chính là………Chính là………….” Tôi vừa ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy TV treo ở bệnh viện đang phát tin tức Chủ tịch nước cùng phu nhân đi công tác ở nước ngoài. Cuối cùng cũng tìm được hình tượng để diễn tả, tôi chỉ vào TV: “Là quan hệ giống như bọn họ.”
“À……..”Trương Húc nở nụ cười si ngốc, tay ôm chặt bả vai tôi hơn một chút, nghiêng người nói một câu: “ Cái này còn hơi sớm. Chúng ta cứ đi từng bước đi.” Ý tứ của Trương Húc chính là trong lúc này nếu nói chúng tôi là người yêu thì có hơi sớm sao? Vậy rốt cuộc anh thích tôi hay là không thích tôi?
Vẻ mặt tôi mù mịt đứng tại chỗ quên không bước đi, dừng một chút Trương Húc nói thêm một câu: “Nếu cậu gấp thì chúng ta đẩy nhanh tiến độ một chút, mình chỉ lo lắng người nhà cậu không đồng ý thôi.”