Tôi đánh giá Lục Bách Nghiêu từ trên xuống dưới. Chiều cao này tuyệt đối vượt qua 1m8, dáng người này cơ bụng sáu múi chắc chắn có, dáng dấp này, khuôn mặt này nhân mô cẩu dạng (giống cờ hó đó, chị tranh thủ nói xía ). Đáng tiếc……… vậy mà lại là gay.
Đầu năm nay đều nói trai đẹp thì thuộc về trai đẹp, tình cảm của Lục Bách Nghiêu không nói thì thôi, đã nói thì lập tức nổi tiếng, không ngờ còn có đam mê ở cái phương diện kia.
“Lục Bách Nghiêu, anh là công hay thụ?” (sặc). Tôi rất là khó chịu khi trong lòng cứ lẩn quẩn mãi vấn đề này, không để ý liền hỏi ra miệng. Tôi sợ tới mức không khỏi rùng mình một cái, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt muốn giết người của Lục Bách Nghiêu. Nhìn cái ánh mắt này không phải bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận đấy chứ?
“Lục Bách Nghiêu, thật ra anh sống cũng không dễ dàng gì!!!” Nhiều năm như vậy, Lục Bách Nghiêu cũng không có quên Trương Húc, tình cảm thắm thiết, xem ra thích đến trình độ này không thể so sánh với tình cảm thầm mến nông cạn của tôi rồi. Hơn nữa một đoạn tình cảm như vậy không thể không nói Lục Bách Nghiêu người này giấu quá kỹ nha nhưng chẳng hiểu vì sao sắc mặt người này càng lúc càng đen rồi?
Hay là tôi hỏi quá mức trực tiếp, đả thương lòng tự trọng của anh ta?
Tuy rằng trên đời chuyện này rất nhiều nhưng xảy ra ngoài sáng dù sao cũng là số ít, đột nhiên bí mật này bị tôi vạch trần, trong lòng có phải không cảm thấy dễ chịu hay không?
“Lục Bách Nghiêu, anh yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật mà.” Tôi phi thường thành khẩn nhìn anh ta, trong đầu lại nghĩ tới một vấn đề. Bây giờ người này có tính là tình địch của tôi hay không?
Tình địch……………tình địch………………Tôi còn có khả năng thắng lợi hay sao?
Mắt thấy sắc mặt Lục Bách Nghiêu càng lúc càng đen, cuối cùng đen đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ. Tôi sững sờ, ngẩn người cứ tưởng rằng Bao thanh thiên chuyển thế. Hai bàn tay anh ta đặt lên vai tôi, lực tay càng lúc càng lớn, nắm bả vai tôi tới phát đau. Ánh mắt này rõ ràng là muốn phân thây tôi cho chó ăn mà.
Thân thể nhỏ bé của tôi không thể chịu được lần giày vò này của anh ta, sợ tới mức run rẩy chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta ở bên tai tôi, điên cuồng tàn sát bừa bãi: “Hạ Cận, tôi giết cô!!!”
Giết người diệt khẩu!
Tôi đụng phải cái quỷ quái gì thế này, thế nhưng lại nói ra chuyện này? Sớm biết như thế thì tôi đã giấu ở trong bụng đến chết cũng không nói ra ngoài, lần này thảm rồi.
Trong đầu đang mơ mơ màng màng xoay quanh thì không biết khi nào môi Lục Bách Nghiêu đã dính lên môi tôi? Tôi khó tin trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đợi cho đến khi đầu lưỡi thuần thục của anh cạy mở môi tôi, ra vào khoang miệng ấm áp, mang theo thói quen cường thế bá đạo, xâm nhập từng ngóc ngách, lưu lại hơi thở đặc trưng của anh ta. Nụ hôn của anh ngày càng kịch liệt, hơi thở cực nóng phun tại hai gò má của tôi, một cảm giác chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể thẳng cho tới khi tinh thần của tôi tách rời khỏi thể xác, trong đầu chỉ còn lại một cái ý tưởng: Lục Bách Nghiêu, người này muốn cắn chết tôi.
Đợi cho tới lúc tinh thần tôi từ từ quay lại cũng là lúc Lục Bách Nghiêu ném tôi vào trong cỗ xe cực kì xinh đẹp kia. Tốc độ xe ngày càng tăng lên, mắt thấy ngày càng có nhiều xe bị Lục Bách Nghiêu bỏ lại phía sau, tốc độ siêu bão làm cho trên dưới dạ dày của tôi sôi trào thiếu chút nữa phun hết ra. Trước kia nơi nào cũng có thể thấy được đồng chí cảnh sát giao thông, hiện tại nhìn thấy người này phóng nhanh vượt ẩu, tại sao không ngăn lại?
Tiểu tử này, không phải sau khi bí mật bị tôi biết liền muốn cùng tôi đồng quy vu tận chứ?
“Lục……..Lục Bách Nghiêu, anh đừng xúc động!” Trái tim của tôi “thình thịch thình thịch” nhảy lên, không nhìn thấy được sắc mặt của Lục Bách Nghiêu, tôi ngồi trên xe sắp khóc đến nơi rồi. Người này chính là nổi điên muốn tìm cái chết thì cũng đừng kéo tôi theo chứ.