Mọi người đều biết, tầng cao nhất của Thịnh Thế là khu vực VIP, khách được tiếp đãi ở đây không giàu cũng quý, một bữa cơm thôi cũng mất “vài con số 0” đằng sau rồi. Lần này lãnh đạo mời ba vị đại gia tới đây ăn cơm, thật đúng là lỗ vốn!
"Bạn học cũ, đã lâu không gặp. Tôi mời cô một chén, theo tôi nhớ thì tửu lượng của cô cũng không tồi đâu." Sau khi ngồi vào vị trí không lâu, Lục Bách Nghiêu liền duỗi móng vuốt về phía tôi nói.
Tôi nắm đôi đũa trong tay, khẽ giật mình, nhìn tay anh ta đang giơ ly rượu giữa không trung một hồi mới nâng ly của mình lên, cùng anh ta chạm cốc, uống một ngụm hết sạch.
Lục Bách Nghiêu rót thêm, tôi uống cạn, lại rót, lại uống cạn. . . . . . Lâu lắm mới gặp lại, vậy mà vừa chạm mặt tên này đã muốn so kè với bà đây, không uống cho tới lúc anh ta gọi ông nội thành bà nội thì Hạ Cận tôi sẽ không mang họ Hạ nữa!
Chẳng biết đã uống đến ly thứ mấy, người đàn ông ngồi bên cạnh Lục Bách Nghiêu mới đè tay anh ta xuống: "Lục thiếu, dù gì người ta cũng là phụ nữ, uống nhiều rượu như vậy không thích hợp lắm đâu."
Lục Bách Nghiêu liếc tôi một cái, cười như không cười nói: "Bạn học cũ đã lâu không gặp, khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Cô nói có đúng không, Hạ Cận?"
Đúng là người tốt, trực tiếp quăng đề tài về phía tôi.
Quệt vệt rượu vương lại bên khóe miệng, tôi khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, đã sống thì phải sống vui vẻ chứ. Nếu Lục thiếu đã có hứng như vậy, tôi nhất định sẽ tiếp đến cùng."
Nhớ lại trước kia, chỉ một chén là tôi gục ngay, nhưng sau khi chính thức đi làm, theo sau lãnh đạo tham gia không ít tiệc tùng, tửu lượng đã sớm được nâng cao, đàn ông bình thường chưa chắc đã uống vượt được tôi. Nếu Lục Bách Nghiêu đã muốn cùng tôi so kè như vậy, tôi đây cũng không thể yếu thế được, tiếp tục cầm ly rượu uống tiếp với anh ta.
Tuy rằng hôm nay uống rượu không tính là nhiều, nhưng chưa kịp ăn cái gì đã phải uống luôn; Lục Bách Nghiêu cứ rót liên tục không ngừng, khiến cho cái bụng rỗng phải chứa đầy rượu, thật không thoải mái.
Sau khi chạy vào toilet ói ra một trận, lúc này mới thấy khá hơn một chút. Tôi cẩn thận súc miệng sạch sẽ, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của mình phản chiếu trên tấm gương lớn. So với thời điểm học trung học, bộ dạng hiện tại đã trưởng thành hơn. Trên cơ bản thì không có gì thay đổi quá lớn, nhưng thời gian trôi đi, lại có cảm giác một số việc đã không còn giống như trước kia nữa.
Ví dụ như tôi, ví dụ như Lục Bách Nghiêu.
Tôi đứng trước gương trang điểm lại một chút, sau đó ra khỏi toilet, không ngờ vừa vặn lại thấy Lục Bách Nghiêu đang đứng dựa vào tường hút thuốc lá.
Nửa người Lục Bách Nghiêu ẩn giữa làn khói thuốc lượn lờ, trong nhất thời tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta trông ra sao. Tôi không thích nhìn người khác hút thuốc, nhưng không hiểu sao dáng vẻ hút thuốc của Lục Bách Nghiêu lại khiến tôi cảm thấy khá thoải mái.
Tôi khẽ ngừng bước chân, nhìn anh ta gật đầu một cái gọi là chào hỏi, rồi tiếp tục đi về phía trước. Nhưng không ngờ còn chưa được mấy bước, Lục Bách Nghiêu bất chợt đuổi theo từ phía sau, nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo thẳng về phía cầu thang.
"Lục Bách Nghiêu, anh làm cái gì thế?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, muốn thoát khỏi bàn tay đang khống chế mình. Nhưng sức lực của tên này thật đúng là trâu bò, chỉ vài bước đã lôi tôi vào góc khuất bên dưới cầu thang.
Lục Bách Nghiêu từng bước từng bước ép sát tôi vào trong góc, thân thể tiến lại gần, anh ta cúi đầu xuống, bắt lấy môi của tôi. Giữa hơi rượu vẫn còn khiến tôi cảm thấy choáng váng, tôi cảm nhận được lưỡi của anh ta vọt thẳng vào giữa môi và răng mình. Toàn thân của tôi cứng ngắc, cứ ngẩn người đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào, trong đầu chỉ không ngừng hiện lên ý nghĩ.
Má ơi!
Tôi bị Lục Bách Nghiêu cưỡng hôn!
Sao tôi lại có thể bị tên đàn ông đối đầu đã nhiều năm cưỡng hôn được cơ chứ!
Nụ hôn này đột nhiên trở nên thô bạo kịch liệt, một lúc sau tôi đã bị Lục Bách Nghiêu hôn cho quay cuồng. Anh ta dán sát mặt vào tôi, cười nham nhở: "Thế nào? Có thích lễ ra mắt của tôi hay không?"