Tôi bĩu môi nói: “Bây giờ tôi trở thành như vậy, ngay cả nhà cũng không thể quay về, còn đi Thượng Hải làm gì nữa.” Lúc này bộ dạng tôi giống y như quỷ, vì trốn tránh liên hoàn đoạt mệnh mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia, ngay cả nhà cũng không thể về, nhà của Đồng Yến cũng không thể ở, mẹ cô ấy với mẹ tôi là đồng bọn cùng hội cùng thuyền mấy chục năm nay. Hai người gặp mặt thế nào cũng trò chuyện bát quái, giấu được mới lạ!
Mấy ngày nay anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cộng lại rồi đó!
Tôi chống cây gậy, đi từng bước từng bước giống như con rùa. Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi thì nói: “Tôi đưa cô trở về, mấy ngày này an phận một chút, ở trong nhà nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể.”
“Tôi không trở về nhà.” Vừa nghe đến hai chữ về nhà tôi liền nghĩ đến tư thế tra hỏi của Lão Phật Gia, trong nháy mắt da đầu run lên.
“Vậy cô ở chỗ nào?” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu nghi hoặc.
“Tôi……”Tôi nghẹn lời, nhất thời không thể tìm ra chỗ nào để ở lại. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vì lo cho độ dày của ví tiền, rốt cuộc tôi cũng đưa ra được một đáp án: “Giúp tôi đi tìm một khách sạn nhỏ tiện nghi đi.”
Lục Bách Nghiêu xem xét nhìn tôi: “Hạ Cận, vì sao cô phải trốn nhà đi bụi hả?”
Cũng không phải tôi muốn bỏ nhà ra đi mà là e ngại đoạt mệnh liên hoàn mười tám câu hỏi của Lão Phật Gia nên mới không dám về.
Hồi lâu tôi cũng không trả lời, thẳng đến khi Lục Bách Nghiêu mở miệng nói: “Nếu không có chỗ đi thì đến nhà tôi ở hai ngày đi.”
Tôi bĩu môi căm giận nói: “Tôi cũng không muốn đi nhà anh, không chừng gặp phải mẹ anh thì thế nào cũng sẽ cùng bà gây ra thế chiến thứ ba cho xem.”
Lần trước người này đã lấy ảnh chụp uy hiếp tôi làm vật hy sinh, bộ dạng của Lục phu nhân trong kí ức tôi vẫn còn mới mẻ, nếu phải gặp lại không biết còn náo loạn đến cái dạng gì.
“Tôi nói là hiện tại tôi đang ở nhà trọ, mẹ tôi sẽ không biết chỗ đó.”
Chỗ mà Lục Bách Nghiêu nói, lúc trước tôi đã cùng anh ta tới một lần, một người một hộ, bí ẩn, cực kỳ bí ẩn, chính là………………
Lục Bách Nghiêu khóe miệng hơi cong: “Cô phụ trách nội trợ, tiền thuê nhà miễn phí.”
Nấu cơm thì có nồi cơm điện. quét nhà thì có máy hút bụi, giặt quần áo thì có máy giặt, ngay cả rửa chén nhà anh ta cũng có máy tự động, mỗi ngày nhiều lắm tôi chỉ cần làm vài món thức ăn lại có thể được ở trong một tiểu khu xa hoa, haha, lời quá!
Thừa lúc Lục Bách Nghiêu còn chưa thay đổi ý, tôi lập tức quyết định chuyện này: “Thành giao.”
Trong lòng tôi đang tràn đầy vui mừng thì Lục Bách Nghiêu, cái người này lại đột nhiên lại không khách khí gõ lên đầu tôi một cái, thật không biết cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”: “Cô, nữ nhân này, rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?”
“Tôi thì làm sao?” Tôi bị thái độ đột ngột thay đổi 360 độ của người này làm cho lọt vào sương mù.
“Cô, cái nữ nhân này, tôi là đàn ông, cô liền yên tâm ở cùng một chỗ với tôi như vậy?” Lục Bách Nghiêu nhìn xuống tôi nói, đúng, là nhìn xuống. Người này cao hơn tôi một cái đầu, tôi ột 1m6 nhưng đứng trước mặt anh ta căn bản là không đủ nhìn! (cái này Mèo trải qua rồi nè, tủi thân khinh khủng)
Tôi lấy cây gậy chọc chọc bắp chân anh ta, e hèm, nói: “ Không phải bởi vì người đàn ông đó là anh sao, nếu là người khác thì tôi không có ngu như vậy đâu.