• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi và Lục Bách Nghiêu đang chơi đùa ở trên giường thì điện thoại di động của anh ta lại vang lên, lúc đầu Lục Bách Nghiêu không muốn để ý tới, vẫn liều mạng ầm ĩ náo loạn với tôi như cũ nhưng cuối cùng tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, thật sự là hết sức đáng ghét, tôi không thể làm gì khác hơn là thúc giục Lục Bách Nghiêu nhận điện thoại.
Lục Bách Nghiêu hung hăng hôn tôi một cái, lúc này mới bất đắc dĩ đứng dậy nhận điện thoại. Tôi nằm ở trên giường nhìn Lục Bách Nghiêu đứng dậy cầm điện thoại di động, trong chớp mắt anh nhìn thấy màn hình điện thoại di động thì chân mày nhíu lại thật chặt.
Tôi nghi ngờ hỏi: "Là ai gọi điện thoại vậy?"
Lục Bách Nghiêu đưa màn hình điện thoại di động cho tôi nhìn: "Hoàng Vũ Vi."
Tôi trầm mặc không lên tiếng, anh ta nhìn thấy bộ dạng của tôi có vẻ không quá cao hứng thì nói một câu rồi tắt điện thoại di động: "Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục."
Chuông điện thoại di động vẫn nhất quyết không tha mà vang lên như cũ, tôi nhịn không được nói với Lục Bách Nghiêu: " Anh nhận điện thoại nhanh một chút đi, xong sớm rồi còn đi ngủ."
"Ừ." Anh gật đầu một cái, đè phím call nhận điện thoại, giọng nói mang theo chút không được kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Tôi không nghe rõ lắm rốt cuộc trong điện thoại nói cái gì, chỉ loáng thoáng mấy từ, sau đó vừa xâu chuỗi lại vừa suy nghĩ thì đến bảy tám phần là có liên quan đến chuyện video mấy ngày hôm nay.
Đợi đến sau khi Lục Bách Nghiêu cúp điện thoại, anh ta trực tiếp tắt điện thoại di động nhét vào một bên, bò lên giường giải thích với tôi: "Cô ta muốn anh giải quyết giúp cô ta chuyện video."
Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu: " Vậy quyết định của anh là gì?"
Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu thần phục: "Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, đương nhiên là anh nghe theo vợ anh rồi."
Tôi trực tiếp nói ra suy nghĩ ở trong lòng mình: "Anh mà dây dưa với người phụ nữ khác thì em sẽ ghen tỵ."
"Được, vậy thì mặc kệ cô ta." Lục Bách Nghiêu điềm nhiên nói xong, sau đó lấy tay vòng qua eo tôi, đôi môi ở trên trán tôi nhẹ nhàng hôn xuống: "Ngủ ngon, bảo bối của anh."
Trước kia chỉ cần buổi tối nằm ngủ ở trong ngực Lục Bách Nghiêu rất nhanh tôi liền tiến vào mộng đẹp, nhưng lúc này đây mặc dù nhắm mắt lại nhưng cả người vẫn mơ mơ màng màng không ngủ được.
Đến cuối cùng tôi không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Đang mơ mơ màng màng thì tôi lại nằm mơ thấy Hoàng Vũ Vi.
Khung cảnh trong mơ hoàn toàn quay về quá khứ, quay về khoảng thời gian đó. Trong giấc mơ mặc dù mọi chuyện lung tung lộn xộn nhưng mà cuộc sống trong quá khứ vẫn được tái hiện lại một phần nào. . . . . .
Khi chúng tôi mới bắt đầu quen biết, chúng tôi cũng không phải là thủy hỏa bất dung như thế mà ngược lại ở trong lớp hai chúng tôi cộng thêm Đồng Yến nổi tiếng là"Bang ba người" , mặc kệ là giờ đi học hay giờ tan học, mặc kệ là đi ăn cơm hay là ăn đồ lặt vặt thì ba người chúng tôi vĩnh viễn đi cùng với nhau, giống như trẻ sinh đôi kết hợp, tình cảm còn tốt hơn so với chị em ruột thịt.
Chúng tôi cùng nhau đạp xe đi học, giờ tan học thì phải đi ngang qua sân bóng rỗ, bởi vì tôi đạp chiếc xe đạp cũ kỹ mà Lão Phật Gia đã đào thải ,mỗi lần đi đều phát ra tiếng "Ken két ken két" cho nên Lục Bách Nghiêu thường xuyên đuổi theo phía sau xe đạp của tôi, sử dụng bóng rổ ở trên tay mình đập vào đầu tôi, vẫn không quên cười nhạo tôi là "Con lừa nhỏ" .
Nhiều lần tôi bị quả bóng của anh ta đập vào thiếu chút nữa trực tiếp ngã từ trên xe xuống, nhưng lúc cả người tôi nghiêng ngả muốn té xuống thì anh ta lập tức huy động đôi chân dài của mình tăng tốc tiến lên, đỡ lấy xe đạp của tôi. Khi đó hơi thở của anh ta tỏa ra chanh mùi nhàn nhạt, truyền chóp mũi tôi, rất mát mẻ, ngửi cũng rất thoải mái.
Thời điểm đó tôi chẳng hề chú ý tới chuyện này nhưng hình ảnh cuối cùng ở trong giấc mơ mà tôi thấy chính là đôi mắt của Hoàng Vũ Vi, đôi mắt hàm chứa ghen tỵ và hận ý làm cho tôi sợ đến mức sởn cả gai ốc.
Tôi bị cặp mắt kia dọa sợ, cả người bỗng bật dậy, Lục Bách Nghiêu đang ngủ ở bên cạnh tôi cũng giật mình, vội vàng ngồi dậy hỏi tôi: "Sao vậy?"
Tôi hoảng sợ, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng thôi."
Lục Bách Nghiêu ôm cả người tôi vào trong ngực, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của tôi, dỗ dành, ân cần hỏi: "Nằm mơ thấy chuyện gì vậy?"
"Em mơ thấy Hoàng Vũ Vi." Hơi lâu sau, tâm tình của tôi mới thoáng ổn định trở lại: "Anh còn nhớ rõ chuyện thời cấp 3 không? Cả ngày anh đều đạp xe đạp đuổi theo ở phía sau xe em, cười nhạo em đạp xe mà giống như đang cưỡi “Con lừa nhỏ”."
Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu bất đắc dĩ, nhéo nhéo mặt tôi: "Vợ, chúng ta đều đã kết hôn rồi, em có thể đừng thù dai như vậy được không?"
"Không phải, em không có ý này." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Vừa rồi nằm mơ đúng là mơ thấy cảnh này nhưng mà ở trong mơ em còn nằm mơ thấy đôi mắt của Hoàng Vũ Vi lúc ấy, trong đôi mắt đó hàm chứa ghen tỵ và phẫn hận đang nhìn em làm cho người em đều rợn cả tóc gáy. Em không biết có phải là vào thời điểm kia cô ta thật sự đứng ở đó nhìn em hay không? Không biết bắt đầu từ khi nào cô ấy đã âm thầm oán hận em như vậy."
Sau khi tôi nói xong, Lục Bách Nghiêu ôm tôi càng chặt: "Không phải sợ, anh sẽ ở bên cạnh em."
Tôi im lặng gật đầu một cái, cả người xụi lơ ở trong ngực anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn mà có lực, tâm tình dần dần bình phục lại.
Không biết qua bao lâu tôi mới hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?"
Lục Bách Nghiêu mở điện thoại di động lên, nhìn thời gian trên đó: "Gần 3 giờ rưỡi rồi."
Anh đỡ tôi nằm xuống, tôi gối đầu lên ngực của anh: "Ngủ đi, không phải ngày mai anh còn phải đi họp sao?"
"Không sao, anh sẽ nhắn tin cho anh họ nói anh ấy xử lí giúp." Ngón tay Lục Bách Nghiêu nhanh chóng soạn tin nhắn ở trên điện thoại di động: " Trong khoảng thời gian em mang thai này, anh sẽ ở nhà cùng em, công việc cũng sẽ đưa về nhà xử lý, nếu có chuyện gì cần anh ra mặt thì anh họ sẽ làm giúp." Lục Bách Nghiêu nói tới đây lại lắc đầu: "Không được, một mình anh còn chưa đủ, vẫn là gọi người giúp việc trong nhà chính đến nấu cơm cho hai chúng ta."
Tôi lôi kéo tay của anh ta: "Chuyện em có thai lại kinh động đến mọi người như vậy sao?"
Lục Bách Nghiêu gửi tin nhắn xong, tắt điện thoại di động một lần nữa, nằm xuống, mỉm cười vuốt mặt của tôi: "Dĩ nhiên, về phần vợ của anh, anh muốn nhìn toàn bộ quá trình thì mới có thể yên tâm."
Ngày hôm sau Lục Bách Nghiêu thật sự gọi người giúp việc đến nhưng ngoại trừ người giúp việc còn có cả mẹ của Lục Bách Ngiêu.
Bà xách tới một đống lớn thuốc bổ giúp bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ có thai khỏe mạnh, chỉ hận không thể dời cả nhà qua đây nên lúc tôi tỉnh dậy thấy phòng khách sắp bị ngập trong thuốc bổ thì trực tiếp ngu cả người.
Này… này… chuyện này. . . . . . Không phải là hàng giảm giá chứ?
Tôi kinh ngạc, miệng cả buổi cũng chưa khép lại được, nhìn bà giới thiệu từng loại thuốc bổ với tôi: "Tiểu Cận, thời điểm mẹ mua cũng đã suy nghĩ chu toàn giúp con rồi. Lúc con thức dậy thì ăn cái này trước, sau đó khoảng hai giờ thì ăn cái này, đợi đến sau khi ăn cơm trưa xong thì phải uống cái này, sau đó ngủ trưa thật ngon, chờ lúc tỉnh dậy thì ăn cái này, đến lúc đó cũng đã gần đến buổi tối rồi, ai da, con phải ghi nhớ cho thật kĩ, đây là trước bữa cơm tối, đây là sau bữa cơm tối, không được nhầm lẫn đâu đó, cái này phải ăn trước khi đi ngủ thì mới tốt. Tốt lắm, chắc là hết rồi, con thấy mẹ sắp xếp như thế nào?"
Mẹ Lục Bách Ngiêu bô bô nói một tràng làm tôi sửng sốt cả người giống như đang bị hôn mê, chẳng nhớ được cái quái gì cả, chỉ là thời điểm bà hỏi lại tôi thì tôi liền nhiệt tình giả ngu, gật đầu lia lịa: "Dạ dạ, con đã nhớ kĩ rồi, cám ơn mẹ."
Vốn tôi chỉ muốn đối phó với bà trước, đợi đến khi bà đi thì tôi sẽ lặng lẽ Ám độ Trần Thương* nhưng hiển nhiên là tôi đã đánh giá thấp sức chiến đấu của bà rồi bởi vì vừa đợi tôi nói hết câu "Con đã nhớ kĩ rồi." thì bà liền nói với tôi: "Vậy thì tốt, dựa theo những gì mẹ vừa mới nói con lặp lại đơn giản một lần cho mẹ nghe."
*Là kế thứ 8 trong 36 kế có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Kế này được xây dựng dựa trên câu chuyện: Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Vẻ mặt bà nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng khi tôi nghe được lại âm thầm hộc máu, tôi phục rồi. . . . . . Nói lại hả, tôi lau (mồ hôi) , làm sao tôi có thể nhớ hết mấy thứ này được? !
Tôi "nói quanh co" nửa ngày cũng không thể quanh co ra được, cuối cùng mẹ Lục Bách Nghiêu thật sự là không nhìn nổi nữa, đề nghị: "Nếu mà việc lặp lại có chút khó thì. . . . . ."
Tôi tràn đầy tin tưởng cho rằng bà sẽ nói: "Nếu việc lặp lại cho chút khó vậy thì coi như xong đi" sau đó tôi sẽ đợi cho bà nói xong câu này liền kiên định lạ thường từ chối: "Không thể như vậy được, mẹ chờ con một chút, nhất định con sẽ lặp lại không sai một chữ cho mẹ nghe." Hơn nữa ngay cả câu nói này tôi cũng đã quyết định là sẽ nói hai lần, kết quả tôi vừa chuẩn bị mở miệng nói"Không thể như vậy…" thì bên này bà đã nói tiếp: "Nếu việc lặp lại có chút khó khăn thì con tự sắp xếp thời gian uống đống thuốc bổ này là được."
Khi bà vừa nói đến từ “sắp xếp” thì đúng lúc tôi đang phun câu "Không thể như vậy được" ra miệng, tôi xin thề tôi tuyệt đối không phải là cố ý, chỉ là do suy nghĩ quá nhiều, sau đó nhanh mồm nhanh miệng nói ra mà chưa kịp suy nghĩ!
"Tiểu Cận, con nói “Không thể” cái gì vậy?" Bà không hiểu nhìn tôi.
Tôi bị bà dùng đôi mắt vô tội ngẩn ngơ nhìn mình thì không biết nên nói cái gì, cả gương mặt đều đỏ lên, sau đó chợt nhìn thấy dáng vẻ của bà giống như là đã hiểu ra gì đó.
Tôi đây còn chưa kịp mở miệng nói hết mà, chẳng lẽ bà đã nghe thấy tiếng lòng mãnh liệt của tôi, bà có hiểu được ý của tôi không? Đây coi như là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?
Tôi trông đợi nhìn bà, sau đó vẻ mặt bà vui mừng nhìn lại tôi: "Thật là một đứa bé ngoan, mỗi câu nói của mẹ đều nghe kĩ, như vậy thì con cứ nói theo ý của mình đi."
Ánh mắt mẹ Lục Bách Nghiêu sáng lấp lánh nhìn tôi...ánh mắt tôi cũng sánh lấp lánh nhìn trần nhà, thật sự là đùa với lửa mà!
Nói lại…nói lại, nó biết tôi nhưng mà...tôi lại không biết nó!
Tôi nhìn một đống thuốc bổ trước mặt, trong đầu hoàn toàn hiện ra trạng thái "Phát điên", cuối cùng thực sự là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lặng lẽ dùng chân đá đá bắp chân Lục Bách Nghiêu, muốn anh nghĩ cách giúp tôi.
Sau đó Lục Bách Nghiêu thừa dịp bà không chú ý đến bên này, âm thầm nói bên lỗ tai tôi: "Bồi thường thịt, có chịu hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK