Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 102

Sau đó, Tiêu Chính Thịnh chính thức cho hai mẹ con Kiều Nhã thân phận mới, Bắc Khởi Hiên cũng được giới thiệu với công chúng. Ngoại hình anh tuấn và ngập tràn khí khái đàn ông, tác phong làm việc giỏi giang và quả quyết, các thành tích khi quản lý chi nhánh công ty dần dần có lãi cũng khiến cho những việc anh ta làm phủ khắp trên các trang báo lớn về tài chính kinh tế. Anh trở thành trợ tá đắc lực của Tiêu Chính Thịnh, bởi vì anh mà tương lai của Tiêu thị cũng trở thành bí ẩn.

Dù Tiêu Chính Thịnh xuất hiện trong những trường hợp quan trọng nào đi nữa cũng dẫn anh và Kiều Nhã cùng đi, xuất hiện với hình tượng một nhà ba người vô cùng ấm áp. Mà Tiêu Mặc Ngôn thì lại bị công chúng lãng quên.

Khí trời chuyển lạnh, hoa đào ở sau vườn nhà họ Tiêu từ từ héo úa, ngẩng đầu nhìn hoa rụng lả tả cũng không địch lại thời tiết tang thương.

Lúc Bảo Ngọc đi tới, cô ngước mắt thấy Tiêu Mặc Ngôn, anh vẫn mặc mỏng manh như trước, đứng dưới cây hoa đào, cánh hoa như mưa bay lất phất, có mấy cánh hoa rơi trên đầu vai anh, quyến rũ đượm tình, phong thái đẹp xinh.

Tiêu Mặc Ngôn vẫn quen một mình đờ đẫn, bốn phía là những bức tường cao như kéo dài vô tận.

Mỗi đóa hoa là một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường, đó là sự im lặng mà người ngoài khó lòng chạm được.

Bảo Ngọc nhẹ nhàng đi tới, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh xoay người, đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ róc rách dịu dàng chảy trôi, làm say đắm lòng người.

“Lại đây.” Anh nhẹ giọng nói, bông hoa đào còn nguyên vẹn duy nhất được anh cầm trong tay, cài vào tóc mai của cô.

Hoa đẹp, người xinh, lại càng thêm ba phần tư sắc.

Anh yêu thương đưa tay vuốt v e, bên môi nở nụ cười như có như không, vẫn cái vẻ mị hoặc đến nỗi khiến người ta nín thở.

“Rất đẹp.”

Bảo Ngọc bật cười một tiếng: “Hoa đẹp? Hay em đẹp?”

Anh không hề do dự, thật lòng đáp: “Em đẹp.”

Con gái thích chưng diện, tai cũng kén thứ nghe, Bảo Ngọc không phải là ngoại lệ, có người khen mình cô cũng thấy lâng lâng, cô cười đùa: “Tiêu thiếu gia, anh tinh mắt thật.”

Cô kéo anh ngồi dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn mưa hoa đào giữa trời.

Bảo Ngọc đột nhiên mở miệng: “Tiêu Mặc Ngôn, nếu như anh không thích tranh, không thích để ý đến những người kia, vậy chúng ta không cần quan tâm tới.”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng hơn, m ơn trớn trên từng tấc da thịt trên mặt cô: “Tranh, còn phải xem là vì ai.”

Bảo Ngọc quay đầu, đón nhận ánh mắt của anh: “Anh là… ” Vì em?

Câu nói kế tiếp cô vẫn không thể thốt thành lời.

“Chỉ cần một lý do thôi.” Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô chăm chú, thấp giọng nỉ non, ánh mắt hơi nóng rực, anh nâng gò má của cô lên, yêu thích không muốn buông tay, trong lòng lại nghĩ, cúi đầu muốn hôn cô.

Bảo Ngọc đã phòng bị từ sớm, cô đưa tay giữ lấy gương mặt tuấn tú của người kia, tiếp tục đề tài vừa rồi, kiên nhẫn giải thích: “Tiêu Mặc Ngôn, em không muốn áp đặt suy nghĩ của em cho anh. Thật ra chỉ cần anh cảm thấy thoải mái vui vẻ là được rồi. Tài sản Tiêu thị gì đó, người nào muốn cướp thì cứ cướp đi.”

Những ngày qua, người ta đưa tin làm cho Bảo Ngọc rất buồn rầu, từ lớn đến nhỏ đều là Bắc Khởi Hiên, ngay cả Vy Hiên cũng gọi điện thoại tới, nói mình muốn phỏng vấn Bắc Khởi Hiên. Cô ấy nói, giờ Bắc Khởi Hiên đang là người nổi tiếng, được ưu ái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK