Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 830

Vì sao anh lại khẳng định cô sẽ muốn nó cơ chứ?

Anh chợt nghiêng người về phía trước, nheo mắt nhìn cô, mơ hồ toát lên vầng hào quang chói lóa, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì, tôi biết cô sẽ cần.”

Vy Hiên há hốc mồm, ánh mắt vừa bối rối vừa ổn định của cô cứ như vậy chạm vào ánh mắt quen thuộc của anh mà không hề báo trước, muốn trốn tránh cũng không được.

Cảm giác nặng nề trong lòng, dường như trong nháy mắt đã lấp đầy trái tim trống rỗng cả ngày hôm nay của cô.

“Không mở ra xem thử sao?” Anh hỏi, ánh mắt vui vẻ.

Vy Hiên cúi đầu, vừa nhìn qua hộp đàn cô biết ngay, đây không phải là một cây đàn thông thường, trên hộp đàn còn thoang thoảng mùi hương gỗ nhàn nhạt, trong nháy mắt cô có ảo giác giống như mình đang được xuyên qua khoảng thời gian sơ khai từ cổ chí kim.

Cô ngửi một hơi thật sâu, có cảm giác không nỡ đặt xuống. Giống như cô đã nói với Bảo Ngọc, gặp được nhau rồi, tự nhiên sẽ biết, đây là thứ thuộc về cô.

Vy Hiên nhìn Liên Cẩn Hành, chậm rãi lắc đầu, cô nói: “Không cần xem.”

Anh nhíu mày: “Vì sao?”

Cô ôm chặt hộp đàn, nhìn anh, chầm chậm mỉm cười, tự tin giống như một bông hoa Vy Hiên đẹp đẽ, nở vào cuối đông và tàn vào đầu xuân.

Liên Cẩn Hành cứ như vậy nhìn cô hồi lâu, sau đó rủ mắt xuống, đưa tay ra khẽ xoa mi tâm: “Tôi phải đi rồi.” Anh nói.

Nếu không anh sẽ không khống chế được chính mình muốn hôn cô.

“Nhanh vậy sao?” Vy Hiên tiến lên một bước, vội nói: “Tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào, hay là anh nói cho tôi biết cây đàn này bao nhiêu tiền, tôi có thể… trả dần theo kỳ cho anh.”

Đáy lòng Vy Hiên thở dài, cô hiện tại vẫn thuộc tầng lớp dân nghèo, quả thật không có cách nào lớn tiếng, hào phóng đáp ứng anh.

Độ cong trên khóe môi của Liên Cẩn Hành không tự chủ được lan rộng, hai tay đút vào túi quần, anh nói: “Cây đàn này là tôi tặng cô, coi như… Đây là cái giá tôi trả cho yêu cầu thô lỗ của mình.”

“Nhưng…” Vy Hiên cúi đầu nhìn chiếc đàn trong lòng: “Nó quá đắt.” Mặc dù lý trí nói với cô, không được nhận món quà đắt tiền như vậy, nhưng nó lại dễ dàng thôi thúc lòng tham của cô, cánh tay không tự chủ được ôm chặt lấy, giống như sợ bị ai đó cướp mất.

Liên Cẩn Hành dựa vào trước cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói hờ hững, không chân thực lắm: “À, đúng là rất đắt.”

Đáy lòng Vy Hiên lại than thở: Nhìn xem, cô đã nói mà, đàn cổ đương nhiên là bảo vật vô giá mà! Không phải chỉ đơn thuần dùng tiền là có thể cân đo được!

“Nhưng tôi cam tâm tình nguyện.”

Vy Hiên bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn, dùng ánh mắt giống như được yêu thương mà kinh sợ nhìn thẳng vào anh. Liên Cẩn Hành cao hơn cô một cái đầu, hai người đứng bên đường, cô dựa rất gần, cho nên anh chỉ khép hờ mắt, giống như nhìn cô qua khe hở của mắt vậy. Cao ngạo nhưng không cứng rắn.

“Phạm Vy Hiên, tôi là người lớn, làm việc gì cũng không cần người khác phải chỉ bảo, tôi hiểu rất rõ bản thân mình đang làm gì, cho nên cho dù tôi tặng cô thứ gì, cô chỉ cần vui vẻ nhận lấy, đừng khiến tôi không vui. Cứ như vậy đi.”

Không nhìn cô nữa, anh ngồi vào trong xe, lái xe rời đi trước mặt cô.

Vy Hiên đứng nguyên tại chỗ, ôm chặt đàn trong lòng, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó hét to về phía đuôi xe của anh: “Quái thai! Cảm ơn anh!”

Khoảng cách xa như vậy, cô biết anh sẽ không nghe thấy! Nhưng chỉ cần nói ra những lời trong lòng, đương nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK