Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 110

Sự cảm động tràn ngập trong đáy lòng, phân không rõ là thích hay là cái gì khác, nhưng có quan hệ gì đâu? Thích cũng tốt, thương tiếc cũng thế, người đàn ông này chính là ý nghĩa lớn nhất mà cô sống lại, cô trông coi anh, che chở anh, thương anh, luôn có một loại cảm tình là động lực chi phối cô. Cô không muốn tìm tòi nghiên cứu, chỉ thầm nghĩ muốn lặng lẽ ở bên cạnh anh,

Có đôi khi, người nếu sống quá rõ ràng, tranh giành là mặt mũi nhưng trái tim lại mệt mỏi.

Sợ cô lạnh, anh cởi áo khoác vest ngoài chùm lên người cô, sau đó lại dùng bàn tay lớn bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé, tiếp tục bước đi vô định bên lề đường.

“Vừa rồi… coi như đã thực hiện hứa hẹn rồi đi?” Bảo Ngọc thình lình nói một câu khiến anh nhướng mày, giống như lên án mà nhìn cô: “Bảo Ngọc, em chơi xấu.”

“Đâu có!” Bảo Ngọc lập tức thay mình đính chính: “Nói là muốn hôn… hôn chỗ đó, vừa rồi không phải là hôn rồi sao!”

Anh nghiêng đầu, chớp đôi mắt xinh đẹp: “Tôi chủ động, cũng tính là được em hôn?”

Lời nói của anh sắc bén, Bảo Ngọc cũng mặt dày đến cùng: “Dù sao cũng là chạm môi rồi, có khác biệt gì đâu?”

“Bảo Ngọc…”

“Em nói tính là tính! Nếu anh có ý kiến thì nói ra!”

“Tôi…”

“OK, không có ý kiến thì được rồi.”

“… Ừm.”

Lúc này, đi động của Bảo Ngọc reo, cô từ trong túi xách lấy ra, Tiêu Mặc Ngôn nhìn thấy là chiếc di động màu trắng mà mình đưa cho cô, khóe miệng lại vui vẻ nhếch lên.

“Alo, Tiểu Hải?” Bảo Ngọc cau mày: “Em đang ở đâu… Được, chị sẽ qua đó ngay.”

Cất điện thoại đi, cô ngẩng đầu nói với Tiêu Mặc Ngôn: “Em trai em có chút việc, em phải qua đó xem thử.”

Tiêu Mặc Ngôn không nói gì, anh quay người liếc nhìn chiếc xe màu đen đi theo cách đó không xa, người trên xe hiểu ý, dừng xe trước mặt hai người. Tiêu Mặc Ngôn mở cửa xe ra: “Tôi đưa em đi.”

“Ừm.”Bảo Ngọc ngồi vào trong xe, lên tiếng chào hỏi với Thạch ở trước mặt rồi nói: “Thạch, tôi muốn đến bệnh viện một của thành phố.”

Thạch lập tức quay đầu xe lái đến bệnh viện một. Rất nhanh đã đứng trước cửa bệnh viện, Bảo Ngọc đẩy cửa xuống xe: “Tiêu Mặc Ngôn, anh về trước đi, đừng để thím Vương lo lắng, em sẽ gọi điện cho anh.” Nói xong, liền vội vàng đi vào trong.

Tiêu Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn lên bảng tên bệnh viện một của thành phố, đôi mắt anh có chút ảm đạm, một tia huyết tinh quỷ dị lặng yên lan tràn. Anh nhanh chóng rời tầm mắt đi, hô hấp trở nên dồn dập, ấn lên cửa xe, kính đen ngăn chặn thứ màu trắng chói mắt kia ở bên ngoài.

“Thạch, cậu đi xem thử xem.”Anh bình tĩnh phân phó, có vẻ rất mỏi mệt.

Thạch ứng thanh rồi xuống xe, Tiêu Mặc Ngôn tựa đầu vào lưng ghế, rất nhiều đoạn ngắt quãng hỗn loạn đan xen trong đầu anh, đôi mắt như màu ngọc lưu ly khẽ nheo lại.

Bảo Ngọc đến phòng cấp cứu, thấy Trương Thịnh Hải đang lo lắng chờ ở bên ngoài, vừa thấy cô, lập tức đi qua: “Chị!”

“Đào Nhi thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói Đào Nhi bị bệnh viêm ruột thừa, phải lập tức phẫu thuật.”

Bảo Ngọc gật đầu, lập tức nói: “Hóa đơn thanh toán đâu? Đưa cho chị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK