Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 507

“Tuyên truyền cho Hải Thiên Đường, cũng tốt.” Tiêu Mặc Ngôn hời hợt nói, chủ động đến giúp cô.

“Tuyên truyền?” Bảo Ngọc vo gạo, quay đầu lại cười giỡn nói: “Lớn giọng đến thế? Anh còn muốn đưa Hải Thiên Đường ra thị trường hay sao?”

“Nếu như có cần, anh sẽ xem xét.” Anh nói rất nghiêm túc, căn bản không giống như đang cười đùa. Bảo Ngọc lại không cười được, loại chuyện đem ám đường ra thị trường này, Tiêu đại thiếu thật sự có khả năng làm được. Chỉ hy vọng, lão môn chủ Hồng môn không bị anh chọc giận đến phát bệnh mới tốt.

“Tiêu Mặc Ngôn, em hỏi anh một chuyện.” Cô vo gạo rồi bỏ vào trong nồi cơm điện, nhìn rất tùy ý hỏi: “Anh muốn tiếp nhận vị trí môn chủ Hồng môn sao?”

Tiêu Mặc Ngôn dừng lại, không ngờ cô lại biết việc này: “Là ông già kia nói sao?”

Bảo Ngọc cười: “Ông Hình cũng chỉ là muốn em hiểu rõ anh hơn một chút.”

Sắc mắt Tiêu Mặc Ngôn trầm trầm, ánh mắt không dời đi: “Sau này, cách ông già kia xa một chút.”

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu.” Bảo Ngọc cắt thức ăn, khi thì liếc anh một cái.

Trầm mặc một lát, Tiêu Mặc Ngôn lạnh nhạt nói: “Những người khác không muốn nhận vị trí, anh càng không có hứng thú.”

Bảo Ngọc tò mò hỏi: “Anh là nói, Lão Môn chủ không chỉ là muốn anh ngồi vào vị trí của ông ấy?”

Phàm là đường chủ của tứ đại ám đướng, ông ta đều không bỏ qua, còn tiến hành cùng lúc. Giống như… lừa gạt được người nào hay người đó.”

Bảo Ngọc không hiểu nháy mắt, thì ra, Tiêu Mặc Ngôn không phải là duy nhất, mà vị trí môn chủ Hồng môn cũng không khiến người ta lùa người như lùa vịt, giống như cải trắng giảm giá chất đống ở chợ bán thức ăn, tùy tiện chọn một cái, cũng không phải nhất định có người muốn.

Tiêu Mặc Ngôn không nhận, theo Bảo Ngọc là hợp tình, tính cách của anh không phải là người thích quyền cao chức trọng, huống chi, ngay cả Hải Thiên Đường đều hờ hững, phần lớn đều giao cho Thạch đi làm, làm sao có thể cột mình vào Hồng môn chứ? Nhưng cô đối với ba vị Đường chủ của ám đường kia có chút không hiểu, cô cắt thức ăn, chậm rãi hỏi: “Ba vị Đường chủ khác, vì sao lại không nhận chứ?”

Động tác rửa rau của Tiêu Mặc Ngôn chậm lại, ánh mắt bình tình: “Bởi vì, bọn họ cũng đều là bị ông già kia lừa tới.”

Bản lĩnh nhặt người gặt người của Ông Hình, có thể nói là hạng nhất.

Bảo Ngọc thật sự khó hiểu nguyên nhân trong chuyện đó, cũng không hỏi tiếp, chỉ cần biết Tiêu Mặc Ngôn không nhận là được rồi.

Thạch phỏng vấn rất nhanh, theo sự hiểu biết của Bảo Ngọc đối với Vy Hiên, nhất định là Thạch tương đối phối hợp mới nhanh như vậy. Nếu không, anh ta đừng mơ ra khỏi cái cửa này. Thạch đi vào phòng bếp, nhận phần công việc còn lại, thần sắc có chút lên xuống, như đang đè nén cái gì. Bảo Ngọc rửa tay sạch sẽ, đi vào phòng khách, nhìn thấy Vy Hiên đang ngồi trên ghế sofa nghe bản ghi âm nội dung trò chuyện.

“Vy Hiên, cậu đừng có bắt nạt Thạch nữa.”

Vy Hiên nghiêng đầu nhìn cô: “Mình có bắt nạt anh ta đấy, mình chỉ là có chút hứng thú đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của anh ta thôi! Cũng không thể để cho mình trực tiếp phỏng vấn Tiêu thiếu gia nhà cậu? Thằng thắn mà nói, khuôn mặt lãnh đạm kia, thật đúng là không dễ đối phó bằng khuôn mặt khối băng của Thạch.”

“Ơ, nói cứ như cậu ăn chắc anh ta vậy, Thạch nhà mình sao lại mệnh khổ như vậy, gặp phải tên nha đầu chết tiệt như cậu!”

Vy Hiên nửa đùa nói: “Tuyên truyền miễn phí cho anh ta còn không tốt? Chờ lúc anh ta thành ngôi sao, anh ta phải cảm ơn mình.

Bảo Ngọc ngồi bên cạnh cô, cười cười, cũng không nói thêm lời nào. Cô biết rõ Vy Hiên rất có mức độ, nhất là đối với chuyện Hải Thiên Đường, biết cái gì nên viết cái gì không, tuyệt đối không bán đứng bọn họ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK