Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 807

Cô cúi đầu, bước chân nặng nề, cơ thể mệt mỏi, đi về phía phòng làm việc của anh.

“Tổng Giám đốc Liên?”

Tiểu Tần khẽ gọi một tiếng, Liên Cẩn Hành mới chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn mấy người sinh viên đối diện. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô nữ sinh vừa kéo đàn Cello, sau đó xoay người đi ra ngoài, giọng nói thản nhiên: “Là cô ta đi.”

“Được.” Tiểu Tần hiểu ý, trao đổi một chút với giáo viên dẫn đầu đội.

Liên Cẩn Hành đi ra khỏi phòng họp, có thể nghe được bên trong vọng đến tiếng hoan hô của cô gái, ánh mắt anh theo bản năng lại tìm kiếm bóng dáng vừa rồi.

Vy Hiên mới vừa đi vào văn phòng của anh, Liên Cẩn Hành đã đi vào theo. Cô quay đầu nhìn anh, có chút xấu hổ: “Vừa rồi ngại quá, tôi hình như đã ngủ thiếp đi mất…”

Anh vừa đi vừa nói chuyện: “Ở trước mặt tôi thì không sao. Lần sau đổi lại thành người xa lạ thì tuyệt đối không thể làm vậy.” Giọng điệu của anh rất tùy ý, như đang căn dặn chuyện gì đó không quá quan trọng, cho dù là mệnh lệnh cũng khiến người ta hiểu một cách mơ hồ thế nào cũng được, ngay cả muốn phản đối cũng sẽ có vẻ không để ý tới không nghe theo, không quá mức khí thế.

Vy Hiên cúi đầu, thở dài và khẽ nói: “Tôi cũng đâu phải thường xuyên như vậy.” Ở trước mặt anh, cô thường giống như một học sinh mắc lỗi, đang tiếp nhận lời dạy bảo của thầy chủ nhiệm, cảm giác này rất tệ.

“Lần đầu tiên à?” Anh quay lại trước bàn làm việc, thuận miệng hỏi một câu.

Vy Hiên không trả lời, vẻ bối rối đã nói rõ tất cả.

Anh cũng không nói một lời nào nữa.

“Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tôi đi về trước đây.” Vy Hiên xách cái giỏ lên, khẽ gật đầu với anh và đang định đi, Liên Cẩn Hành lại chậm rãi nói: “Có một quảng cáo công ích bảo vệ môi trường, cần lựa chọn một sinh viên học viện Âm Nhạc để quay, tạp chí các cô tới tạo thế đi.”

Vy Hiên đứng lại, nhớ tới tiếng đàn mình mới nghe được thì lập tức hiểu rõ.

“Là đàn Cello à?” Cô hỏi.

“Ừ.”Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt dường như bị che phủ bởi một tầng ánh sáng trắng mờ, anh nhìn cô qua màn ánh sáng.

Vy Hiên khẽ gật đầu: “Rất tốt.”

“Cái gì tốt?” Anh nhướng mày, giọng đều đều hỏi: “Là sáng kiến tốt, hay là… chọn lựa đàn Cello tốt?”

Vy Hiên sửng sốt. Sau khi nghe anh hỏi như vậy, cô mới phát hiện ra điều trong đầu cô nghĩ đến chỉ có đàn Cello.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút khủng hoảng, vội vàng kéo cửa ra: “Tôi… Tôi đi trước đây. Về chuyện tuyên truyền, tôi trở về sẽ lập tức viết phương án.”

“Được, tôi chờ cô.”

Mãi đến khi cửa đóng lại, người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc vẫn nhìn về phía đó. Một tay anh xoa cằm, mắt nheo lại, môi hơi mấp máy như muốn nói: “Xem ra, vẫn là thích đấy…”

Vy Hiên cúi đầu đi rất nhanh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây. Cô rất sợ mình lại nghe được chuyện gì có liên quan đến đàn Cello.

Khi cô đi tới trong thang máy, thấy một nhóm ba, năm người trẻ tuổi cười đùa đi vào. Cô đứng vào ở góc và day mi tâm. Lúc này, có một giọng nói đầy vui mừng bất ngờ vang lên: “À, không ngờ lại gặp nhau ở đây!”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trong đó đeo một đàn Cello, hộp đàn màu trắng vừa vặn tôn lên dáng vẻ cao gầy, xinh xắn đơn thuần của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK