Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186

Hồi lâu, hai người ai cũng không nói chuyện, cuối cùng thì Bảo Ngọc khẽ cười một tiếng: “Phó tổng đại nhân, có thể ban ngồi không? Chân của em bị thương một chút, đứng quá lâu thật sự sẽ rất đau.”

Nghe vậy, cơ thể của Tiêu Mặc Ngôn hơi run lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, che giấu hết đi những sự việc cảm xúc lại: “Cũng là vì anh ta?”

Đằng sau không có động tĩnh gì, lông mày của anh hơi cau lại, khi anh quay ra thì ai ngờ có cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo của anh, ôm rất chặt. Anh hơi kinh ngạc, không có di chuyển.

Má của Bảo Ngọc áp vào lưng anh, lẩm bẩm: “Đồ ngốc, đau lòng vì em thì cứ nói thẳng, làm ra phải bày ra bộ mặt đó? Tiêu Mặc Ngôn, như thế này không giống anh chút nào, em không thích.”

Ánh mắt bình tĩnh đang cố đè nén của Tiêu Mặc Ngôn, chớp mắt như nổi bão, anh cười lạnh: “Một người phụ nữ dính mùi của người đàn ông khác, tôi tại sao phải đau lòng?”

Tuyết Kỳ khẽ thở dài, buông tay ra.

Đáy mắt của anh cuồng loạn, có cả sự lạc lõng.

Cô lúc đó đã bước đến trước mặt anh, nhìn anh, chỉ nhìn anh. Sau đó, dưới ánh nhìn của anh, cô nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi ra…

Đôi mắt của Tiêu Mặc Ngôn bỗng nhiên trừng lớn, sự điên cuồng trong mắt càng tăng lên.

“Biết củ hành tây không? Được bao bọc bởi nhiều lớp, bóc đến cuối cùng, anh cho rằng nó không có tâm, nó khiến anh chảy nước mắt… Thế nhưng, cho dù là nước mắt, em cũng muốn để anh nhìn rõ, đó là thứ duy nhất em có thể cho anh.”

Trong sự kinh ngạc của anh, cô đã cởi sạch quần áo, trần chuồng đứng trước mặt anh, cô thuần khiết như một đứa trẻ sơ sinh, lại khuyên rũ như yêu tinh.

Trên gương mặt cô có mang theo chút xấu hổ nhưng cô không chùn bước, dũng cảm nhìn anh, chủ động nắm lấy hai tay của anh đặt lên ngực của mình, nói từng từ từng câu: “Không có mùi của bất kỳ ai, chỉ có anh.”

Làn da dưới lòng bàn tay thật mềm mại, căng bóng, còn mang theo độ nóng.

Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn hạ xuống, hoàn toàn bị sốc, đứng ngây ngươi ra, bối rối, nghi hoặc…

Bảo Ngọc bước đến, hay tay quay qua eo của anh, cơ thể có chút run rẩy, xấu hổ rúc vào trong ngực của anh: “Em mặc kệ, anh đã mở ra, nhìn rồi cũng sờ rồi, đừng mơ trả lại hàng!”

Tiêu Mặc Ngôn đứng đó, khẽ nheo mắt, từ từ nhìn chằm chằm cô.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Bảo Ngọc cũng híp mắt, lại ôm anh chặt hơn vài phần: “Đồ ngốc, anh chính là đồ ngốc! Không tin em!”

Sương mù trong mắt càng lúc càng tản ra, như lúc ban đầu.

Nhìn cô bằng ánh mắt trần trui, đôi môi của Tiêu Mặc Ngôn hơi giật giật, yết hầu khẽ động.

Nhưng vào ngay lúc đó, có người rõ cửa, cánh cửa bị người ta đẩy ra: “Phó tổng, tôi sửa xong rồi…”

Bảo Ngọc giật mình, co rúm trong ngực anh, Tiêu Mặc Ngôn lập tức phản ứng lại, ôm chặt lấy cô, dùng cơ thể của mình che chắn cho cô, gầm lên: “Cút! Cút ra ngoài!”

Tiểu Tống bị dọa sợ cũng không kịp nhìn rõ ràng bên trong, chỉ nói một câu “xin lỗi phó tổng” rồi đóng cửa cái rầm lại.

“Sao thế?” Dương Châu Kiệt hiếu kỳ hỏi.

Mặt của Tiểu Tống đều trắng cả, miệng còn đang run, mặt khổ sở nói: “Tôi nào biết, phó tổng thật dữ, như muốn ăn thịt người vậy…”

Dương Châu Kiệt nghĩ nghĩ rồi mỉm cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tống, liếc mắt qua bên đó, thâm ý nói: “Cậu nha, đi vào cũng không biết chọn thời cơ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK