Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 49

“Tiêu Mặc Ngôn, cậu đừng quá đáng! Tôi cảnh cáo cậu, cách xa con gái tôi ra!”

“Lấy vị trí Bí thư thành ủy.” Tiêu Mặc Ngôn không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Làm điều kiện trao đổi.”

Trương Hồng Khánh vẻ khó tin nhìn anh: “Cậu có ý gì?”

“Một tháng sau, chức bí thư thành ủy của thành phố A thuộc về ông.” Tiêu Mặc Ngôn quay lại, khóe môi cong lên: “Con gái của ông thuộc về tôi.”

Ngoài ý muốn, Trương Hồng Khánh không hề tức giận, mà nghi ngờ quan sát anh.

Tiêu Mặc Ngôn, rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?

Mặc kệ là cái gì, ông ta lại biết mục đích của Tiêu Mặc Ngôn rất rõ ràng, giọng điệu nhất định phải có được kia tuyệt đối không phải ngông cuồng.

Trương Hồng Khánh xoay người, chắp tay sau lưng thong thả bước đi trong phòng khách, đi về phía góc, cầm kéo lên, tự tay cắt tỉa chậu hoa. Tiêu Mặc Ngôn vẫn ngồi yên tĩnh ở đó, cũng không vội có được đáp án của ông ta.

Sau khi cắt tỉa xong, Trương Hồng Khánh mới để kéo xuống, vừa thưởng thức vừa nói: “Con gái của tôi sẽ không gả cho một kẻ vô dụng.”

Tiêu Mặc Ngôn cười gian xảo, đứng lên, không thèm chào hỏi, trực tiếp mở cửa rời đi.

Trương Hồng Khánh chậm rãi xoay người, nhìn cửa lớn đóng chặt, cúi đầu như có điều suy nghĩ. Lúc này, Bảo Ngọc từ trong phòng đi ra: “Ba, Tiêu Mặc Ngôn đâu rồi?”

“Đi rồi.”

“Bên ngoài vẫn còn mưa, sao ba lại để anh ấy đi chứ!” Bảo Ngọc lo lắng, cầm dù chạy ra ngoài.

Thấy con gái lo lắng cho Tiêu Mặc Ngôn như vậy, Trương Hồng Khánh cảm thấy đau đầu, cũng không biết quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai.

“Ba.”

Trương Thịnh Hải không biết từ khi nào đứng sau lưng ông ta.

Trương Hồng Khánh quay đầu lại, Trương Thịnh Hải do dự một chút, vẫn kiên định hỏi: “Ba, ba thật sự đồng ý trao đổi chị với tên kia sao?”

Hiển nhiên là cậu đã nghe được hai người nói chuyện.

Trương Hồng Khánh im lặng nửa ngày mới mở miệng: “Nếu như ngay cả chuyện này mà Tiêu Mặc Ngôn có thể làm được, vậy thì người này tuyệt đối không đơn giản.”

Ông ta ngồi xuống, nhìn con trai chăm chú: “Bí thư thành ủy không phải là mục tiêu cuối cùng của ba. Nhưng ba tuyệt sẽ không dùng con gái mình để Hiên được tiền đồ!”

Vẻ mặt căng cứng của Trương Thịnh Hải cũng trầm tĩnh lại, vẫn tốt, ba không khiến cậu quá thất vọng. Không được, cậu phải ở bên cạnh chị giám sát!

Lúc Trương Bảo Ngọc chạy ra, thấy Tiêu Mặc Ngôn ngồi vào xe nhà họ Tiêu tới đón anh, xe chậm rãi lái đi, rất nhanh biến mất trong màn mưa.

Nhìn qua kính xe thấy cô gái đứng ở phía sau, Tiêu Mặc Ngôn ung dung nở nụ cười yếu ớt, kết hợp với sự dịu dàng hóa thành mưa phùn rơi vào trái tim.

Bắc Khởi Hiên xé nát tờ báo ném trên mặt đất, bỗng mở cửa sổ, để không khí lạnh sau cơn mưa thổi vào. Hai tay anh ta để trong túi quần, vẻ mặt cứng rắn, gột rửa trong sương mù.

Lúc Đỗ Thu Nghi đi vào, lướt qua tờ báo dưới đất, sau khi nhìn thấy tấm hình trên đó, ánh mắt trở nên u ám.

Trương Bảo Ngọc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK