Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 899

“Không có, mình đột nhiên nghĩ tới bọn họ mới hỏi thôi.”

Vy Hiên lái sang chuyện khác, sau đó cúp điện thoại.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vy Hiên vẫn quyết định đi hỏi người trong cuộc, không chắc anh có nghe điện thoại hay không, cho nên gửi tin nhắn qua. Nhưng rất nhanh, điện thoại đổ chuông, trên màn ảnh hiện ba chữ “Liên Cẩn Hành”, làm tim cô không khỏi giật mình, bắt máy lại có chút sợ hãi.

Cũng chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt, cô vẫn nghe: “Tôi có quấy rầy đến anh không?” Cô hỏi.

Giọng nói trước mặt, có chút mệt mỏi, nhưng trước sau vẫn lạnh lùng, “Tôi nói cô quấy rồi tôi, thì cô sẽ không quấy rầy nữa sao?”

“…” Cái nãy cũng tính là câu trả lời? Hay là câu hỏi?

Nhưng trong đáy lòng Vy Hiên biết, anh có quyền tức giận, nói thế nào cũng là cô không từ mà biệt, đổi lại là ai cũng không vui.

“Nghe nói chị Mạn Tinh vào bệnh viện? Chị ấy thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Cô quan tâm cô ấy, không bằng quan tâm tôi đi.” Một câu không nặng không nhẹ, lại làm Vy Hiên cứng họng. Không cho cô thời gian phiền muộn, anh nói: “Không tốt lắm.”

Lòng Vy Hiên lập tức căng thẳng: “Chị ấy ở bệnh viện nào?”

Người đàn ông dừng lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi không cho là, bây giờ cô thích hợp để xuất hiện.”

Bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, cô thử dò xét hỏi: “Nếu như… Tôi kiên quyết thì sao?” Cô đã chuẩn bị xong chuyện bị cự tuyệt, cũng sẽ tiếp nhận điều đó, chỉ là trong lòng ắt sẽ không ngừng suy đoán mình chiếm bao nhiêu trách nhiệm.

Có lẽ là cũng đoán được tâm tư của cô, Liên Cẩn Hành hơi trầm lặng sau đó nói: “Em ấy có chút thay đổi… Sau khi gặp em ấy cô sẽ hiểu.” Sau đó, anh nói địa chỉ.

Trên đường đi, Vy Hiên thấp thỏm bất an, tưởng tượng không ra cái gọi là “thay đổi” Liên Cẩn Hành nói là gì.

Cho đến khi, cô thật sự nhìn thấy Dương Mạn Tinh.

Trên hành lang bệnh viện, vô cùng vắng vẻ.

Bởi vì là phòng bệnh VIP, nơi này rất yên tĩnh, khu nghỉ ngơi cũng bố trí rất ấm áp, có thể để người ta được thoải mái trong chốc lát.

Vy Hiên ngồi trên ghế sofa, trong tay nắm ly cà phê nóng mua được ở máy bán hàng, lông mày sắp xoắn lại thành một đường.

Trước mắt xuất hiện một bóng người hơi gầy gò, tiếp đó, ngồi vào bên cạnh cô, mang đến hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái.

Anh đưa mắt nhìn cô, trong con ngươi hiện ra tia máu đỏ nhạt, vẫn mở miệng: “em ấy giống như đứa con nít đòi kẹo, nếu như trước sau không ai cho em ấy, em ấy cũng chỉ tưởng tượng, khát vọng. Nhưng mà, một khi để cho em ấy nếm được mùi vị ngọt ngào đó, lúc này lại muốn cướp đi từ trong tay em ấy, đó sẽ là chuyện tàn nhẫn nhất với em ấy! Vì bảo vệ kẹo, em ấy sẽ không để ý không quan tâm tất cả mà phản kích!”

Vy Hiên khẽ gật đầu, đạo lý này, cô hiểu.

Liên Cẩn Hành chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: “Vì em ấy lúc nãy tỏ thái độ với cô, xin lỗi.”

Lúc này Vy Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt như nước không tiếng động chăm chú nhìn anh, lắc đầu: “Tôi không tức giận, chỉ là… Không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy.”

Liên Cẩn Hành mím chặt môi, con ngươi rũ xuống, tạo ra một bóng đen nhỏ: “Không trách cô, là tôi cho anh ta cơ hội.”

Cô cũng không lên tiếng, đương nhiên biết, Liên Cẩn Hành chỉ ai.

Giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Vy Hiên ngẩn ra, vội vàng nói: “Không cần, anh ở lại chăm sóc chị Mạn Tinh đi, tự tôi về được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK