Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 866

Anh đi vào phòng tắm, tiếng nước truyền ra.

Lúc này Vy Hiên mới thở dài một hơi, chợt vỗ ngực, thật căng thẳng, thật thật căng thẳng! Cố gắng ra vẻ trấn tĩnh cái gì chứ, vẫn thật đúng là cần có tố chất tâm lý tốt nhất!

Cô dùng tốc độ nhanh nhất sấy khô tóc, sau đó thay áo ngủ, chui vào trong chăn. Vốn nghĩ rằng sẽ không thoải mái, ngủ không được. Kết quả, mới đặt đầu vào gối, mí mắt đã trũng xuống.

Đợi tiếng nước ngưng, người trong phòng tắm bước ra, Vy Hiên đã ngủ.

Liên Cẩn Hành liếc nhìn cô một chút, nghe tiếng cô thở đều đều, thẫn thờ. Nhưng rồi từ khóe môi anh một đường cong mềm mại dịu dàng.

Anh vẫn chưa ngủ, tiếp tục nghiên cứu tài liệu, chuẩn bị cho việc khảo sát ngày mai.

Ba giờ sáng.

Vy Hiên trở mình, hơi khát nước, ngồi dậy muốn tìm nước uống. Nhưng cô quên rằng đây không phải nhà mình, sau khi xuống giường cô rẽ trái theo thói quen. Kết quả, chỉ nghe “bụp” một tiếng. Cô va mạnh vào tường.

“Ưm…”

Vy Hiên tỉnh dậy ngay, cô đau đớn ôm trán ngồi xổm cả người xuống.

“Sao vậy?”

Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp, cô lập tức được người đỡ dậy, đầu đang rũ xuống cũng bị ép ngẩng lên. Vẫn may không động vào vết thương, nhưng vẫn khiến Vy Hiên đau chảy nước mắt: “Đau quá…”

Liên Cẩn Hành thở dài một tiếng, không nặng không nhẹ, cũng không giống như đang trách móc, nhưng lại khiến cô đỏ mặt.

“Không nhìn ra cô lại lỗ mãng như vậy.”

Vy Hiên mở to hai mắt, mang theo giọng mũi: “Ngái ngủ mà.”

Ôi, cũng không phải cô muốn! Là trán của cô đau đấy!

Anh kéo cô ngồi xuống, vén tóc mái cô lên nhìn nơi vì bị đụng mà đỏ lên đó, cau mày hỏi: “Đau không?”

Vy Hiên tủi thân gật đầu.

Là rất đau!

Lông mày anh nhíu chặt hơn: “Chờ ở đây.”

Anh đẩy cửa đi ra. Vy Hiên ôm trán xoa liên tục, mái tóc rối tung, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, hơn ba giờ sáng, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.

Cô ngẩn ngơ ngồi một lát, lúc này mới phát hiện màn hình máy tính trên bàn vẫn sáng, bên cạnh là một cốc trà xanh vẫn đang bốc hơi nóng.

Anh vẫn luôn không ngủ?

Vừa thắc mắc thì Liên Cẩn Hành trở về, trong tay cầm một tuýp thuốc mỡ, đi đến bên cạnh cô, cũng không lên tiếng mà vén tóc cô lên, nặn thuốc mỡ ra bôi vào vết thương, khe khẽ xoa.

Thuốc mỡ hơi mát, nhưng rất dễ chịu.

Vy Hiên ngẩng đầu, ánh sáng trong phòng lờ mờ, một bên mặt anh đón lấy ánh sáng, một bên khác thì bị bao phủ trong bóng tối, chợt sáng chợt tối.

Người đàn ông này thật đẹp trai, cô nhìn sang, không nhịn được thất thần.

“Tôi đẹp như vậy sao?” Anh hỏi, ánh mắt vẫn không nhìn vào cô.

Vy Hiên đỏ mặt, lập tức dời mắt sang chỗ khác: “Tôi không nhìn anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK