Mục lục
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 76

“Ha ha, em sẽ sớm đồng ý thôi. Bởi Trương Bảo Ngọc là một người phụ nữ thông minh, tuyệt đối sẽ không để bản thân phải gánh một khoản nợ lớn như vậy. Chưa kể nếu món nợ này trong một ngày không thể trả hết, thì em phải ở với anh thêm mấy ngày nữa.”

Bảo Ngọc uống xong cà phê rồi vứt vỏ lon vào thùng rác, cô quay lại nhìn Bắc Khởi Hiên mỉm cười: “Tôi cần luật sư đến làm công chứng.”

Bắc Khởi Hiên mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay cô dẫn đi.

“Đợi một lát!” Bảo Ngọc nói lớn, cô rút tay ra rồi nói: “Đi với anh một ngày nhưng không bao gồm cái này.”

Bắc Khởi Hiên quay người lại nói: “Yên tâm, anh không nghĩ đến việc sẽ đưa em lên giường đâu.”

Những gì anh nói thật mơ hồ và khó hiểu. Trương Bảo Ngọc không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông này chính là một con quỷ, anh sẽ đưa cô trở lại địa ngục, bởi vậy cô không thể lơ là.

Chỉ cần đi cùng anh một ngày thôi, anh muốn nắm thì cứ để anh nắm.

Trương Bảo Ngọc bỗng trở nên ngoan ngoãn nghe lời khiến Bắc Khởi Hiên rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng một lát sau thì anh lại mỉm cười khó hiểu rồi nắm tay cô đi trên con đường đông nghịt người qua lại.

Bắc Khởi Hiên đã quen với việc quyết định địa điểm, kể cả là khi đi với phụ nữ. Anh đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng nhất của thành phố A, chọn món ăn đắt nhất. Trương Bảo Ngọc từ sáng đã không có gì bỏ bụng nên đến lúc này đã rất đói. Nếu như anh đã mời thì cô sẽ ăn một cách thoải mái mà không ngại giá cả!

Bắc Khởi Hiên cũng không động đến dao đĩa trước mặt mà chỉ im lặng ngồi nhìn Trương Bảo Ngọc.

Trước đây khi còn ở cạnh Bắc Khởi Hiên, Trương Bảo Ngọc luôn chú ý giữ hình tượng trước mặt anh, cô lúc nào cũng ăn rất ít. Nhưng giờ đây cô không hề quan tâm đến những thứ đó, cô ăn thoải mái, tự nhiên đến mức sau khi ăn xong còn khẽ ợ hơi như thể hiện sự thỏa mãn.

Bắc Khởi Hiên từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn Trương Bảo Ngọc, sau lần trước đi cùng cô thì anh đã biết sức ăn của người phụ nữ này không phải là ít, sau hôm nay thì điều này càng trở nên rõ ràng. Anh hiếu kì đưa mắt nhìn xuống bụng Trương Bảo Ngọc, anh tự hỏi những thức ăn mà cô ăn giờ ở đâu rồi?

*

Ở Tiêu gia, Tây Sơn.

Thím Trương cầm vào một tập tài liệu được chuyển phát nhanh, tên người nhận là Tiêu Mặc Ngôn nhưng trên bao bì lại không ghi tên người gửi.

“Thím Trương, đó là gì vậy?” Kiều Nhã đi từ trên lầu xuống, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông vẫn rất đẹp. Bà ta cao ráo, thanh lịch, luôn mỉm cười, trông có vẻ dễ gần.

“Là gửi cho cậu chủ.”

“Tiêu Mặc Ngôn?” Kiều Nhã cầm qua xem thì là một tập tài liệu. Bà chau mày nhìn rồi lại mỉm cười: “Có lẽ là tài liệu làm quảng cáo tuyên truyền. Thím Trương, mau đưa lên tầng cho Mặc Ngôn.”

Thím Trương liền cầm lên lầu.

Nụ cười trên miệng Kiều Nhã dần dần biến mất, bà ta như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thím Trương gõ cửa: “Cậu chủ?”

Bên trong không có tiếng đáp lại, thím Trương cũng đã quen với việc này , bà nói “Tôi vào đây” rồi mở cửa đi thẳng vào.

Lúc vào, thím Trương thấy Tiêu Mặc Ngôn đang ngồi trên đất, trước mặt là một cái điện thoại màu đen.

Thím Trương liếc nhìn chiếc điện thoại, bà cho rằng đó chỉ là món đồ chơi của cậu chủ nên cũng không để ý lắm, bà đến đưa tập tài liệu rồi nói: “Cậu chủ, cái này được gửi cho cậu.”

Tệp tài liệu che khuất tầm mắt, Tiêu Mặc Ngôn cau mày rồi nhướn đầu qua tiếp tục nhìn vào điện thoại. Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi, tại sao điện thoại vẫn chưa kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK