Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên nghe xong thân phận người thừa kế của Đại Tráng, trong lòng kinh ngạc, chỉ có điều, biết rõ bản tính Đại Tráng, ngược lại là vì hai khoản tiền này đến mà lo lắng, kì thật, hai người Đại Tráng và An Trình, hiện tại đã có thể sống thoải mái và dễ chịu, khoản tiền dư thừa dệt gấm trên hoa này ngược lại cũng không tệ, chỉ sợ “người sợ nổi danh heo sợ mập”, ngược lại là đưa tới một ít thứ không hay, khiến người phiền lòng.
Đại Tráng nói: “Không biết. Thứ nhất, con không có ý định muốn những số tiền này, về sau tính sẽ làm từ thiện, chậm rãi đem những số tiền này đều dùng. Thứ hai, coi như là bánh từ trên trời rớt xuống nện trên đầu con, con vẫn là nên làm gì liền làm, như cũ nấu cơm cho con trai và vợ.
Chu Nguyên Dịch nghe nở nụ cười, nói: “Phải, có tâm bình tĩnh là tốt. Chỉ có điều, Đại Tráng, ta cảm thấy, con đem tiền kia của Phan Lạc Thi đi làm từ thiện là có thể. Nhưng, làm từ thiện cũng phải chú ý đừng quá chói mắt, một lần quyên hơn một tỷ đô la đi ra ngoài, liền cây to đón gió lớn. Còn không bằng tế thủy trường lưu (làm một ít và kiên trì làm mãi, ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng)...”
An Trình cười xen vào, nói: “Con cũng là nói như vậy. Đại Tráng liền ước gì đem những số tiền khoai lang phỏng tay này một lần liền quyên tặng hết ra bên ngoài. Vậy ngược lại bớt lo, chỉ là suy nghĩ của con, vạn nhất gặp gỡ một đơn vị từ thiện có người tham lam thì sao? Tuy những số tiền này Đại Tráng không tham, nhưng, trời giáng trách nhiệm lớn, đã rơi vào đầu anh, anh vẫn là phải chịu trách nhiệm quản lý một chút. Em đề nghị là xử lý ngân sách, vừa làm đầu tư quản lý vừa làm từ thiện, khiến khoản tiền này tận lực phát huy tác dụng lớn, trợ giúp được những người cần trợ giúp.”
Phó Tu Nhiên nói: “Đúng vậy, Đại Tráng. Chỉ có điều, như vậy, Đại Tráng phải cả đời làm chuyện tốt rồi. Ta ngược lại là nhớ tới một câu, làm một chuyện tốt dễ dàng, khó chính là cả đời làm chuyện tốt. Đại Tráng, con đã có thiện tâm, chúng ta cũng ủng hộ, chỉ có điều, những ngày này rớt xuống tiền phi nghĩa, liền biến thành không phải tiền tài, mà là trách nhiệm khiến người mệt mỏi.
Chu Nguyên Dịch chợt lại nghĩ đến cái gì, nói với Đại Tráng: “Đại Tráng, ta còn có một cách nghĩ, về chuyện thừa kế di sản của Bùi Vĩ Trạch, liền xem như một ý kiến tham khảo, vẫn là dùng quyết định của bản thân con làm chủ. Ta biết rõ, trong lòng con là phiền phức khó chịu, không muốn kế thừa gia nghiệp Bùi Vĩ Trạch, nhưng, không kế thừa lại xử lý thế nào? Chẳng lẽ chờ bị nộp đơn lên quốc gia? Đây không phải là tiện nghi chính phủ X quốc hay sao? Hơn nữa, người trẻ tuổi các con quá non, không biết gia tộc xí nghiệp có nghĩa gì gì, Bùi Vĩ Trạch chỉ định người thừa kế di sản, nhưng, di sản này không phải một mình hắn, mà là Bùi gia đời đời truyền thừa, cái kia không chỉ là một số tiền cực lớn, cũng không chỉ có ý nghĩa hưởng lạc, càng là tổ tiên mấy đời người vất vả dốc sức làm ra một phần sản nghiệp, nên tiếp tục kế thừa và phát triển, cho dù con không nghĩ muốn, Bảo Bảo cũng là người thừa kế một phần gia nghiệp này, cho dù Bảo Bảo hiện tại nhỏ, nó không phát biểu được ý nguyện của mình, chỉ có điều, cũng có thể cân nhắc một chút, mọi thứ nghĩ kĩ mà làm, chuyện này quan hệ trọng đại, không nên quyết định qua loa.Phó Tu Nhiên trịnh trọng gật đầu, nói: “Rất có đạo lý. Xác thực cần suy nghĩ kĩ càng, lại làm quyết định trọng đại.”
Đại Tráng bị nói đến cúi đầu, suy tư một hồi lâu, mới mãnh lực gật đầu, nói: “Được, con đã biết. Con lại cùng An Trình thương lượng một chút.”
An Trình vểnh môi, cười nói: “Đương nhiên. Chỉ có điều, chúng ta vẫn là thương lượng trước chuyện quay trở lại thôn Đại Đồng.”
Chu Nguyên Dịch nói: “Các con định trở về vài ngày, như thế nào?”
Đại Tráng vội vàng trả lời nói: “Ngồi phi cơ đến tỉnh lị, sau đó thuê một chiếc xe, lái trở về. Thôn Đại Đồng bên đó giao thông quá kém, không xe không thuận tiện.”
Chu Nguyên Dịch nói: “Ngay tại chỗ thuê xe, chỉ sợ thuê không được tốt. Hai người các con, còn lôi kéo vui vẻ, hành hạ như thế, khiến nhiều người lo lắng. Hơn nữa, Đại Tráng, con bây giờ cũng là người thừa kế hơn một tỷ, bên người không mang theo mấy người vệ sĩ, cứ như vậy đi khắp nơi, vạn nhất gặp gỡ người không có ý tốt bắt cóc, cho dù con thân thể xem như cường tráng, nhưng, còn có An Trình và Bảo Bảo ở, chỉ sợ con một thân khó có thể chu toàn.”
Phó Tu Nhiên cũng phụ họa, nói: “Không bằng thuê một chiếc máy bay tư nhân, lại mướn hai vệ sĩ đi theo, không khác biệt lắm.”
“À?!!!” Đại Tráng há lớn miệng, thuê máy bay tư nhân? Còn muốn thuê vệ sĩ? Phô trương lớn như vậy, xài hết bao nhiêu tiền?
An Trình cười gõ cơ ngực của anh, nói: “Này, người thừa kế, có chút không thích ứng biến hóa nhân vật hiện tại sao?”
Đại Tráng bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không thích ứng. Vì an toàn, liền dựa theo lời của cha. Chỉ có điều, máy bay tư nhân cũng không có khả năng trực tiếp đáp xuống thôn Đại Đồng, đoán chừng phải dừng lại ở thị trấn, chúng ta lại nghĩ cách cầm một chiếc xe lái đi.”
Chu Nguyên Dịch nói: “Ai, Đại Tráng, con còn không thích ứng thân phận của con bây giờ. Làm gì vẫn như cũ nghĩ đến thuê xe nữa? con không phải muốn làm từ thiện sao? Khoản từ thiện đầu tiên đương nhiên là nên hiến cho quê quán. Như vậy, con cầm một khoản tiền đi ra, xây dựng trường tiểu học, lại quyên tiền đầu tư xây dựng đường cái, chỉ cần đem cái mục đích này để lộ cho chính phủ địa phương, lúc xuống máy bay thì tự động có quan viên địa phương tới đón máy bay, còn có xe chuyên dùng hộ tống, còn muốn thuê xe cái gì?”
Đại Tráng sáng tỏ thông suốt, nói: “Đúng vậy, hơn nữa, nếu có quan viên địa phương giúp đỡ, con làm mộ địa cho Bùi Vĩ Trạch cũng có chút thuận tiện.”
Phó Tu Nhiên nói: “Ta cũng có một đề nghị, nếu cha mẹ đều chon cất tại thôn Đại Đồng, Đại Tráng, con cùng An Trình phải hàng năm trở về bái tế, một lần đi là một lần lăn qua lăn lại, cũng quá gây chú ý rồi. Không bằng lần này đi liền dứt khoát đem mộ của mẹ con và cha nuôi đều dời đến MA, về sau, mỗi tháng đều có thể đi bái tế cha mẹ.”
Đại Tráng không đồng ý cái này, nói: “Người đều hạ táng rồi, lại muốn động thổ mộ phần quá phiền toái, quấy nhiễu hai người họ. Thà rằng hành hạ chúng con, cũng không giày vò hai người họ.”Cái này dễ tính, vì vậy, hai bên bàn bạc xong việc về quê, Chu Nguyên Dịch tự mình gọi điện thoại dặn dò phụ tá của mình tiến hành rất nhiều việc vặt vãnh, liên hệ chính phủ địa phương vân vân.
Đại Tráng cùng An Trình trở về liên hệ với luật sư của Bùi Vĩ Trạch, đồng ý tiếp nhận gia nghiệp Bùi gia và tất cả di sản của Bùi Vĩ Trạch.
Ngày thứ ba, sau khi giải quyết chu đáo tất cả sự tình liền về quê, vừa vặn cũng nhận được khoản tiền đầu tiên do luật sư của Phan Lạc Thi chuyển đến, 2.800 triệu đô la.
Một nhà ba người bước trên đường trở về quê.
Đại Tráng bởi vì công tác bề bộn ngay cả máy bay cũng không có ngồi qua mấy lần, lần đầu tiên, ngược lại là ngồi trên máy bay tư nhân, cùng Bảo Bảo hiếu kỳ như nhau, nhìn đông nhìn tây, có chút mới lạ.
Giống như trong bộ phim “Không quân số 1” diễn, phía trong buồng máy bay tư nhân thật giống như một căn phòng di động, chỗ ngồi rộng rãi, không gian đầy đủ, hết sức thoải mái.
Bảo Bảo vui vẻ vung chân chạy khắp nơi, giống như con quay nhỏ căn bản dừng không được, cũng may tiếp viên hàng không trên máy bay vô cùng có kiên nhận, luôn đuổi theo tiểu gia hỏa hô “coi chừng” “chậm một chút”, An Trình thì dựa trên bờ vai của Đại Tráng thanh thản, lật xem báo ảnh.
Đại Tráng nghiêng đầu nhìn những đám mây trắng nổi lơ lửng bên ngoài của sổ phi cơ, có loại cảm giác không biết đêm nay là đêm gì.
Sự tình trở về quê làm vô cùng thuận lợi, đã có lời hứa đầu tư 1000 vạn của Đại Tráng, là đích thân Phó thị trưởng thành phố Kế Huyện và trưởng thôn thôn Hoa Mộc cùng một vài quan viên đến đón. An bài một đoàn xe cùng Đại Tráng cùng nhau xuống thôn đến thôn Đại Đồng, cũng giúp đỡ đầy đủ chu đáo công việc hạ táng Bùi Vĩ Trạch, rất nhanh liền để cho hắn nhập thổ vi an, chôn cất ở một nơi cách mộ địa của mẹ Đại Tráng không xa, còn sửa chữa mộ của mẹ và cha nuôi Đại Tráng.
Đại Tráng áo gấm về làng oanh động toàn bộ thôn Đại Đồng, rất nhiều người đều chạy đến xem.
Dẫn đầu là bà Ngô tiên phong gọi một tiếng: “Đại Tráng! Thật đúng là Đại Tráng đứa nhỏ này! Khiến cho bà đều không nhận ra.”
Đại Tráng ba năm trước còn đi chân đất mặc quần áo giản dị, tuy đã điệu thấp, những vẫn là có một luồng khí thế bức người mà trước đây không có ngược lại là Phó thị trưởng ở bên cạnh một thân đồ vét giày da, cười xòa nói này nói kia, càng phát ra phong thái của Đại Tráng.
Những người khá vốn cũng muốn gọi “Đại Tráng”, thấy tình cành này, đến bên miệng, lại lặng lẽ biến thành “Điền tiên sinh“.
Phó thị trưởng liền ở bên cạnh, không dám nói lung tung lộn xộn, thì ra là bà Ngô dám cậy già lên mặt chặn lại.
Đại Tráng hướng về phía trước dìu bà Ngô, cười nói: “Bà Ngô.”
Bà Ngô này trước kia cùng mẹ Đại Tráng quan hệ cũng không tệ lắm, cũng trong nom Đại Tráng rất tốt, khi còn bé có người bắt nạt Đại Tráng, bà còn chỉ huy con trai bà khi ấy thoạt nhìn rất lực lưỡng đem đám người bại hoại kia đều đuổi đi.Bà Ngô con mắt trống rỗng nhìn Đại Tráng, vỗ bàn tay một cái, sợ hãi thán phục nói: “Thật đúng là con. Sách, với trước kia quả thật chính là là hai người rồi. Làm sao vậy? Phát tài?”
Đại Tráng nói: “Một chút, một chút. Con chỉ là trở về bái tế cha mẹ con một chút.”
Bà Ngô nhìn Đại Tráng, thở dài, nói: “Nếu mẹ con vẫn con, trông thấy con hôm nay tốt như vậy, vậy vui vẻ biết bao nhiêu. Đáng tiếc, nó đi quá sớm.”
Đang nói chuyện, một đứa bé mặc bộ đồ vét nhỏ ô hoa đi đến, trong tay cầm một bao lì xì lớn nhét vào trong tay bà Ngô, chớp chớp đôi mắt nhuận nước, nói: “Bà cố nội, đây là ba con cho bà.”
Bà Ngô kinh ngạc nói: “Ơ, đây là... Đại Tráng, con kết hôn rồi? Đứa nhỏ đều lớn như vậy?” Lại không nhận tiền lì xì trong tay, nói: “Ôi, cái này không thể nhận...”
Đại Tráng nói: “Cầm đi. Ngày xưa mẹ con bệnh thân thể không đứng dậy được, con lại phải vội vàng đi chăm sóc ruộng vườn, may mà có bà Ngô bà luôn hỗ trợ chăm sóc bà ấy, mỗi ngày chưng cho bà một chén canh trứng, mẹ con lúc ấy nói, muốn con phải nhớ kĩ ân tình của bà. Chỉ là, con cũng không biết phải báo đáp như thế nào, chút tiền ấy cũng không nên từ chối.”
Bà Ngô xoa bóp độ dày túi tiền, tựa như viên gạch, chỉ sợ có hơn vài vạn, ở trong lòng không nhịn được vui mừng: Cũng chỉ là đưa qua mấy chén canh gà, chỗ nào nghĩ đến hôm nay sẽ được chỗ tốt như vậy. Đại Tráng đứa nhỏ này, thật đúng là phúc hậu.
Những người khác nhìn thấy bà Ngô nhận được một bao lì xì lớn như vậy, đương nhiên cũng liền đổ mắt cộng cực kì hâm mộ, nhao nhao chen chúc đến trước mặt Đại Tráng, đều nói mấy lời tán dương, bộ dáng gần gũi.
Đại Tráng đương nhiên biết rõ các hương thân trong lòng đang nghĩ cái gì, đã sớm chuẩn bị xong bao lì xì cho Bảo Bảo, Bảo Bảo giống như một tán tài đồng tử, từng cái phát ra.
Đã muốn giúp đỡ người nghèo, giúp đỡ các đồng hương một chút cũng là nên làm. Một bao lì xì 500 đồng, tạm thời làm một chút tâm ý. Đại Tráng là nghĩ như vậy.
Người càng vây càng nhiều, lại bỗng nhiên có người dốc sức đẩy đám người ra, hét lớn nói: “Cháu trai chúng tôi trở về rồi, mau tránh ra, để cho chú thím chúng tôi tiến vào nhìn, nhìn xem cháu trai chúng tôi hiện tại như thế nào rồi.”
Đại Tráng nghe được thanh âm này, quay đầu liếc nhìn An Trình, An Trình biểu lộ bĩu môi đáp trả Đại Tráng.
Người tới quả nhiên là chú thím Đại Tráng.
Thời gian không quá ba năm, đã già hơn nhiều. Đặc biệt là thím Tần Chiêu Đệ, vốn đã gầy, hiện tại gầy giống như com-pa, bởi vì không có thịt, trên mặt càng giống như vỏ cây, cứ như vậy, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn tươi cười nịnh bợ, hướng Đại Tráng nói: “Ơ, Đại Tráng, thật là cháu trở về rồi? nghe nói cháu hôm nay đã có tiền đồ, ta và chú của cháu vô cùng vui vẻ, đặc biệt là chú của cháu, đừng nhìn ông ấy bộ dạng ỉu xìu không nói chuyện, trong lòng thế nhưng nở hoa trong bụng. Xem như không uổng công anh cả của chúng ta thương cháu, thực có tiền đồ.”
Đại Tráng trong lỗ mũi cười một tiếng, nói: “Hiện tại kêu cháu trai? Tôi như thế nào nhớ trước kia bà chưa bao giờ nhận mẹ tôi làm chị dâu, như thế nào...”Người vây xem đã sớm cười vang, nói: “Còn không phải xem trọng số tiền kia sao. Hai người già này.”
Chú thím đỏ mặt mo, thím Tần Chiêu Đệ đối với một đám người vung nắm đấm hung ác, nói: “Nói bậy bạ gì đó, chúng tôi chính là nhìn thấy cháu trai lớn của chúng tôi có tiền đồ nên vui vẻ, sang đây nhìn xem. Về phần tiền, các người những người không liên quan gì đều có, cháu trai lớn của chúng tôi còn có thể thiếu phần hai người già chúng tôi sao?” Lại nịnh nọt nhìn về phía Đại Tráng, nói: “Phải hay không, cháu trai lớn?”
Đại Tráng nhàn nhạt nói: “Hai người tới chỉ vì nhìn tôi? Vậy được, bây giờ đã nhìn thấy, có thể đi rồi.”
Hai khuôn mặt già kia liền biến thành màu gan heo, đặc biệt là Tần Chiêu Đệ, mới vừa rồi nói một hồi nịnh nọt chẳng khác gì là chính mình tát vào mặt mình. Bà ta là người thô tục, lập tức hung dữ kêu lên: “Ôi!!! Đại Tráng, đã có tiền chính là không giống, nhiều tiền như vậy liền ném lên trên người không liên can gì, lại một chút cũng không niệm tình đến chú thím của mày. May mà năm đó chúng tao còn giúp anh cả chị dâu nuôi nấng mày lớn lên, tất cả đều cho chó ăn?”
Nếu là Đại Tráng trước đây, nghe những lời nói hưu nói vượn đổi trắng thay đen này, đã sớm đưa nấm đấm về phía trước, mà bây giờ, Đại Tráng đã trải qua rất nhiều sự tình, sớm liền sẽ không bởi vì vài câu nói chọc giận của người khác liền thiếu kiên nhẫn, anh chỉ là nhàn nhạt nói: “Tôi là niệm tình hai người, đang tiếc không gian máy bay có hạn, không thể đem muôi phân mang lên, bằng không thì, chú thím tốt tôi thấy hai người như vậy không phải đến cửa chiếm phòng chính là đến đòi tiền, vẫn là không nói hai lời, trực tiếp giội lên một muôi phân, mới có thể biểu đạt sự tôn kính của tôi. Bởi vì, hai người chỉ xứng ăn cái này.”
Tần Chiêu Đệ lập tức giương nanh múa vuốt, ỷ vào chính mình là phụ nữ, thậm chí vươn tay ra muốn cào mặt Đại Tráng, sớm bị người vây xem kéo xuống.
Người vây xem là đồng hương, lại được 500 đồng bao lì xì, cộng thêm hai người già này vốn luôn đối xử cay nghiệt với mọi người, trong thôi không người nhận không ai chào đón, dĩ nhiên trở thành đối tượng công chúng công kích, trong lúc nhất thời trứng thối, cà chua thối tới tấp được ném đến, đem hai người già kia làm được đủ loại màu sắc, chờ hai người họ phục hồi tinh thần, còn muốn đi tìm Đại Tráng nói chuyện, bọn người Đại Tráng sớm bị Phó thị trưởng cùng trưởng thôn và các quan viên khác kéo đi thương thảo chuyện quyên tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng cùng đường cái.
Ở quê nhà ngây người hai ngày, nhìn chung mọi chuyện cần thiết đã định, Đại Tráng cùng An Trình mang theo Bảo Bảo bước trên đường trở về.
Về đến nhà, Đại Tráng cùng An Trình mang theo một ít đặc sản cán bộ thôn đưa tặng đi thăm Chu Nguyên Dịch và Phó Tu Nhiên, Đại Tráng nhận những thức ăn sấy đó, xuống bếp làm cho mọi người bữa đồ ăn nhà nông.
An Trình phát hiện Chu An Bằng hôm nay đặc biệt trung thực, nếu thường ngày, gã đã sớm ồn ào, nói đồ ăn thôn quê loại này không thể ăn, không xứng với dạ dày cao quý của gã, hôm nay lời nói tạp nham gì cũng không nói, chủ là cúi đầu ăn.
An Trình hiểu rất rõ Chu An Bằng, nói như vậy, tuyệt đối là gã đã làm chuyện gì xấu rồi...
Quả nhiên, ăn cơm, Chu Nguyên Dịch than thở nói cho An Trình biết: “Sau khi con đi, An Bằng nói xe thể thao kia dù sao để đó cũng không ai lái, nó mượn hai ngày. Ta vốn không đồng ý, không biết như thế nào nó ầm ĩ đến lợi hại, cầm chìa khó cho nó, lại để cho nó sau khi dùng sẽ sửa sang sạch sẽ trả cho con, ai biết nó...”
An Trình kinh ngạc hỏi: “Làm sao rồi? Trầy rồi?”
Chu Nguyên Dịch nói: “Há lại chỉ có trầy, thiếu chút nữa liền báo hư rồi. May mắn là không có việc gì. Xe kia vẫn là an toàn, xe hư giống như bị xe tải lớn nghiền, An Bằng ngược lại là không có việc gì, chính là sợ hãi. Cho nên con xem nó mấy ngày nay ánh mắt đều là ngốc trệ, luôn không nói chuyện. Ai, ta gọi chuyên gia sửa chữa đến xem qua, phí sửa xe hơn 100 vạn, còn không bằng mua một chiếc mới. Dứt khoát để con đi chọn một chiếc xe mới, ta mua cho con, xem như ta thay nó đền cho con.”
An Trình cười nói: “Con đều dính vào người giàu có tồi, như thế nào còn muốn cha trả tiền mua xe? Không cần.”
“Chỉ có điều” An Trình hỏi: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Chu Nguyên Dịch cười khổ nói: “ Nó nha, lái xe thể thao kia, như là trên đường lớn chỉ có mình nó, người ta phía trước là xe bọc thép, nó liền đụng vào người ta, xe của mình bị đâm cho nát bét không nói, xe bọc thép của người ta cũng bị đụng thành một cái hố to. Xe bọc thép ah, nó xem như lợi hại. Hiện tại tốt rồi, xe của mình toàn bị bị hủy phải mua một chiếc mới, còn phải sửa xe bọc thép cho người ta, mặt khác, xe bọc thép là xe cho quân đội, mỗi ngày không dùng đều phải đưa cho 5000 đồng phí tổn, ngày đó đến hỏi một chút, phải mất một tháng mới sửa xong, ngoài trừ phí sữa chữa bên ngoài, còn phải uổng công đưa cho 45000 vạn đồng phí tổn.
An Trình nghe được vừa là tức giận vừa là buồn cười, lại nghe được cha ở bên tai thở dài than ngắn: “Người ta nuôi một đứa nhỏ, bình thường đến 20 tuổi liền trưởng thành hiểu chuyện rồi. Hùng hài tử (cùng nghĩa với trẻ trâu ở VN) nhà ta đều trẻ trâu đến 30 tuổi rồi, còn không có tỉnh ngộ, thật sự là khiến người buồn.”
An Trình trong lòng nói: An Bằng anh thật sự là trẻ trâu có trình độ rồi, xem đem cha buồn thành dạng gì rồi. Ngoài miệng lại an ủi cha nói: “Không có việc gì, không có việc gì, anh ta lại tiếp tục trẻ trâu, cũng trẻ trâu đến trong nhà người khác rồi. Bây giờ không phải có Trì Đức Triết tiếp nhận rồi sao?”
Chu Nguyên Dịch gật gật đầu, nói: “May còn có người muốn nó. Chỉ có điều, cái này cũng không bớt lo, ngày ngày cùng Trì Đức Triết cãi nhau, ta thật sự sợ hai đứa nó cãi nhau đến độ tan vỡ, vậy...”
Chu Nguyên Dịch là thật lo lắng, chỉ có điều cũng may, ước chừng hai tuần sau, Chu An Bằng vẻ mặt xui xẻo mà nói cho cha biết, gã và Trì Đức Triết phải về nước, bởi vì, trong bụng lại mang thai, vẫn là đi chỗ quen thuộc dưỡng thai tương đối tốt.
Chu Nguyên Dịch có chút đau lòng, dù là hùng hài tử cũng là con mình, một lần lại một lần mang thai, chịu nhiều tội.
Ngược lại là An Trình an ủi cha nói: “Anh trai là nên đi sanh con, có thể yên tĩnh một chút. Nếu nói câu không dễ nghe, cha, ngài đặt hy vọng ở trên người anh trai là không nhận được kết quả đâu, anh ta đoán chừng cả đời này chỉ có thể mang đại danh hùng hài tử. Chỉ có điều, nếu anh ta sinh thêm vài đứa nhỏ, biết đâu trong mấy đứa đó có đứa có tiền đồ, đến lúc đó mới gỡ vốn cho cha.”
HOÀN