Điền Đại Tráng trở về phòng bệnh, lấy ra một cái điện thoại lỗi thời nhìn thời gian, cũng sắp năm giờ rồi, liền hỏi em trai trồng rau: “Nên ăn tối rồi, cậu muốn ăn món gì? Vốn nghĩ về nhà hầm gà cách thủy cho cậu ăn, hiện tại xem ra không được rồi, nếu không, tôi ra ngoài nhìn xem, mua một phần cũng được.”
Mặc dù nói như thế, Điền Đại Tráng quả thực có chút không nỡ, em trai trồng rau này hiện đang dùng cơm khó khăn, chỉ có thể ăn một chút cháo, mua canh gà đến cậu cũng chỉ có thể uống canh, còn lại thịt gà chỉ có Điên Đại Tráng ăn. Điền Đại Tráng không thích ăn gà, cảm thấy mùi vị không tốt, thà rằng nấu miếng thịt mỡ ăn như vậy mới sảng khoái, 38 đồng một phần canh gà vẫn cảm thấy đáng tiếc, có lỗi với giá tiền của nó.
Em trai trồng rau khéo hiểu lòng người nói: “Canh gà đầy dầu mỡ, tôi thà rằng uống chút nước cơm hoặc sữa đậu nành.”
Điền Đại Tráng liền xuống dưới đi mua.
Bên ngoài bệnh viện huyện có một loạt tiệm ăn nhỏ, bán cái gì đều có. Điền Đại Tráng tìm một cửa hàng bán bánh bao, hỏi ông chủ có nước cơm hay không, bao nhiêu tiền một chén, có thể đóng gói hay không. Ông chủ nhìn anh, nói: “Nước cơm không cần tiền. Cậu muốn ăn những thứ khác tôi liền tặng cho cậu, chỉ lấy một đồng tiền đóng gói. Điền Đại Tráng liền ngồi xuống, muốn ba miếng thịt tươi bao lớn và một chén cháo ngô, giống như gió cuốn mây tan ăn xong, xong nhìn ông chủ đóng gói nước cơm.
Ông chủ dùng một cái thìa thật dài múc nước cơm hiếm hoi trong nồi cháo, xếp một cái chén ở bên trong túi giấy, đậy nắp lên, đưa cho Điền Đại Tráng, nói: “ Dùng thìa ăn hay là dùng ống hút uống?”
Điền Đại Tráng gãi gãi đầu, nói: “Ống hút. Thứ này ăn ngon không? Không có mùi vị uống như thế nào, cho thêm chút đường đi.”
Ông chủ trêu chọc anh, nói: “ Mua cho người bệnh? Bệnh gì? Làm phẫu thuật chưa? Có thể đứng dậy chưa?” Ông chủ trường kì bán thức ăn ở trước cổng bệnh viện, cũng bán đến có kinh nghiệm, nghiễm nhiên một chuyên gia dinh dưỡng, kiểu không thấy cũng tự thông, còn không thu phí, còn nhiệt tâm đề nghị.
Điền Đại Tráng nói: “Phải phải phải, cũng là anh đoán đúng. Là gãy xương, có chút nghiêm trọng, tổn thương vị trí tại ngực. Mới làm phẫu thuật hai ngày trước, vẫn không thể đứng dậy, ăn cái gì cũng không có biện pháp ngồi xuống, chỉ có thể ở phía sau lót thêm cái gối đầu, sau đó...” Điền Đại Tráng nghiêng đầu biểu thị động tác một cái, mới nói tiếp: “Chỉ có thể cứ như vậy, miễn cưỡng húp chút nước chút nước canh.”
Ông chủ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cậu không thể cho cậu ta ăn cái này, dinh dưỡng không có. Cậu xem, nước cơm này có thể có bao nhiêu dinh dưỡng, trẻ con ăn coi như cũng được, cậu nói người bệnh hẳn là người lớn, lại là gãy xương. Gãy xương càng phải ăn món ăn có dinh dưỡng, bằng không thì xương cốt như thế nào lành lại? Cậu ngẫm lại xem, những đứa nhỏ choai choai thời điểm trưởng thành đều khẩu vị lớn đến giống như trâu, bởi vì xương phải dài ra. Cho nên, người nhà bệnh nhân gãy xương của cậu mà nói phải ăn hết đầy đủ cơm canh. Ăn ăn lót dạ, còn phải ăn no, tổn thương mới nhanh lành, đừng tiếc tiền, cậu ngẫm lại, nếu không vất vả à, một mực nằm trong bệnh viện, tiền đều tốn nhiều hơn rồi.”Điền Đại Tráng ngẫm lại cũng phải, dậm chân, nói: “Vậy tôi còn phải đi mua canh gà cho cậu ta, chỉ là, cậu ta nói không thích đầy dầu mỡ, muốn ăn thanh đạm một chút nước cơm hoặc sữa đậu nành. Nhưng là, sữa đậu nành buổi sáng mới có, lúc này không thấy có người bán, thật sự không được, tôi mua cho cậu ta hai hộp sữa tươi được không?”
Ông chủ càng nói càng nhiệt tâm: “Sữa bò không tốt, mang hỏa khí. Tôi đề xuất cho cậu, bên kia có một cửa hàng bán sữa, bán một loại dịch gạo dinh dưỡng, cùng nước cơm chúng ta không giống, nước cơm là nấu cháo ra, nói toạc ra chính là nước, dịch gạo làm theo không giống, nó là chuyên môn dùng sữa đậu nàng mài chế ra, là đem gạo toàn bộ đáng thành bột lại nấu, gạo đều tan ra ở bên trong, dinh dưỡng liền cao hơn nhiều, hơn nữa, ở trong tiệm của bọn họ cũng có nhiều loại, khẩu vị cũng tốt.”
Điền Đại Tráng được ông chủ chỉ điểm, tranh thủ thời gian đi của hàng trà sữa mua dịch gạo, quả nhiên chủng loại không ít, đậu phộng, yến mạch, gạo đen, hạc đào, óc chó, còn có một ít vị trái cây. Điền Đại Tráng suy nghĩ mua một ly đậu phộng, ghé vào cái nắp bên cạnh nghe nghe, một dòng nhiệt khí mùi vị dịch đậu phộng, vô cùng dễ ngửi, không khỏi đối với nhân viên cửa hàng khen một câu: “Đậu phộng còn có thể làm như vậy, mọi người thực sự sẽ nghĩ ra cách.”
Điền Đại Tráng vô cùng vui vẻ trở về phòng bệnh, đối với em trai trồng rau nằm ở trên giường một tay giơ lên, nói: “Xem tôi hôm nay mua cho cậu món ngon gì, đặc sản Đài Loan.”
Nói xong, Điền Đại Tráng lót phía sau đầu cậu một cái gối đầu, đem đầu lót cao một chút, sau đó đâm ống hút vào ly dịch gạo đưa đến bên mồm cậu, nói: “Uống trước, đợi lát nữa ăn cái khác.”
Anh em trồng rau vô cùng hãnh diện uống vào dịch gạo, cứ việc từ từ uống từng chút.
Điền Đại Tráng nhìn ánh mắt của cậu buông xuống, lông mi thật dài rủ xuống, dưới mí mắt hình thành hai mảnh hình cung bóng tối, càng phát hiện ta mặt cậu trắng nõn, cùng môi đỏ ửng, đôi môi kia dán vào ống hút trong suốt vừa thô vừa to, thời điểm hút hầu kết xinh xắn khẽ nhúc nhích, phát ra âm thanh nuốt nhỏ. Vốn là hình ảnh không chút mờ ám, nhưng lại không biết như thế nào Điền Đại Tráng như vậy lại cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, đành phải đem ánh mắt dịch chuyển, đồng thời chuyển di lực chú ý giống như bình thường hỏi: “Uống được không?”
Em trai trồng rau kì thật cũng không biết dịch gạo này có cái gì dễ uống, một lượng mùi vị tinh dầu, thật sự là không muốn phật ý tốt của Điền Đại Tráng mới cố gắng làm ra bộ dạng uống đến hương vị ngọt ngào, bây giờ nghe Điền Đại Tráng hỏi như vậy, cho là anh cũng thèm, liền có ý lưu lại non nửa chén, nói: “Tôi uống không được.”
Điền Đại Tráng thật đúng một chút cũng không chê đem dịch gạo còn lại uống hết, uống xong liếm bờ môi, nói: “Coi như cũng được. Chẳng qua, một ly nước mà bán sáu đồng, cũng quá lừa người. Không phải là một ly gạo thêm một ít đậu phộng đường trắng sao?”
Sáu đồng rất nhiều sao? Em trai trồng rau không có khái niệm, chẳng qua xem Điền Đại Tráng biểu lộ đau thịt như thế, hẳn là tính rất nhiều. Cậu nói: “Vậy lần sau đừng mua cái này nữa.”Điền Đại Tráng nói: “Không sao, đắt thì đắt một chút, chỉ cần đối với sức khỏe tốt, đắt cũng không sợ. Cậu nếu như có thể nhanh đem xương cốt tốt lên một chút, chúng ta sớm xuất viện, không bằng ở chỗ này ném vào nhiều tiền viện phí?”
Nghĩ em trai trồng rau này là người nhiều tâm tư, lời anh nói như vậy có thể hay không lòng nghi ngờ mình ghét bỏ cậu liên lụy chính mình, Điền Đại Tráng nói xong cũng đã hối hận, chẳng qua cũng không giải thích, bởi vì giải thích cũng vô dụng, ngược lại càng tô càng đen, Điền Đại Tráng ngồi xổm bên cạnh cậu, vừa bóc vỏ trứng trà, vừa hỏi cậu, nói rõ lòng tốt của mình, chớ suy nghĩ trong lòng.
Chẳng qua, em trai trồng rau vẫn là không có bỏ qua, chân thành nói một câu: “Áy náy, trong khoảng thời gian này thật sự là đã quá làm phiền anh, trong nội tâm của tôi biết rõ...” Cậu cắn môi, không thể nói ra lời.
Cho ăn cơm, lau sạch thân thể, thậm chí còn đón nước tiểu, đều là những chuyện buồn nôn, nếu là thân nhân ngược lại là có thể không hề có khúc mắc, nhưng chính mình và Điền Đại Tráng không thân cũng chẳng quen, Điền Đại Tráng có thể như thế, thực không phải người bình thường có thể làm được. Huống chi Điền Đại Tráng là nông dân, ăn mặc tiết kiệm lấy đâu ra tiền chữa trị, nghĩ như vậy khiến cho em trai trồng rau sinh hoạt hằng này khó có thể bình an. Cậu nghĩ đến, nếu thật sự khôi phục không được trí nhớ, ngược lại thà rằng thân thể sớm tốt lên bắt đầu đi tìm việc làm kiếm tiền, nhanh đem mắc nợ người này trả hết mới được.
Điền Đại Tráng đem hai quả trứng trà luộc bóc sạch một quả đặt ở bên trong cà-mên, dùng muỗng inox nhỏ đè xuống áp nhão, sau đó từng muỗng từng muỗng đút cho em trai trồng rau ăn, nói: “Cậu phải ăn nhiều một chút. Trứng gà không phải thứ gì hiếm có, chỉ là, dinh dưỡng rất tốt, một lần ăn hai quả, được hay không? Ngày mai tôi đi bờ sông câu cho cậu hai con cá trích hoang, nấu canh uống.”
Gần đến chín giờ lúc sắp phải đi ngủ, Điền Đại Tráng lại đi mua một ly dịch gạo, nếu có ai khác nói cho anh biết, khi người bệnh ăn không vô thứ gì không được yêu cầu ép ăn trứng, nhưng là có thể ít cơm nhiều món, ngược lại càng khoa học càng lợi dụng để cho người bệnh hấp thu chất dinh dưỡng. ( đoạn này chẳng thể hiểu nói nó có ý gì, bó tay)
Em trai trồng rau khó lòng trái ý, đành phải lại uống một bụng dịch gạo, uống xong, nhìn chằm chằm Điền Đại Tráng, nói: “Anh cũng nói không xứng, còn mua.”
Điền Đại Tráng cười hắc hắc, nói: “Cậu uống xong liền xứng rồi. Được rồi, rồi đi xách một chậu nước ấm đến lau người cho cậu, một lát ngủ ngon.”
Khi Điền Đại Tráng lau cho cậu, nói: “Ơ, bên trong quần áo của cậu nhiều mùi mồ hôi, không bằng đổi đi.”
Anh em trồng rau nói: “Được, đổi. Có quần áo đổi sao?”
“Có, tôi mang từ trong nhà tới đây.” Nói xong, Điền Đại Tráng ở trong một cái bọc tìm kiếm một lát, cầm một bộ quần áo lòe loẹt ra.
Em trai trồng rau nhìn dường như muốn té xỉu, nói: “Này...cái này không váy phụ nữ mặc sao?” Nếu người khác buộc cậu mặc cái này, cậu cam đoan sẽ ném quần áo vào mặt, sau đó một quyền đánh qua, biến thái vãi.Nhưng, đối với Điền Đại Tráng liền không giống, em trai trồng rau trong lòng rất biết rõ Điền Đại Tráng không phải loại người như thế, người nông dân thuần phác này tuyệt đối không có tâm địa gian xảo cùng thú vui ác liệt như vậy, anh sở dĩ cầm ra bộ váy bảo mình mặc, hơn phân nửa là không nỡ dùng tiền mua, nghĩ vậy liền xem như chấp nhận.
Quả nhiên, Điền Đại Tráng vẻ mặt vô tri không biểu cảm, thành thành thật thật nói: “Ah, đúng vậy, là quần áo của mẹ tôi, dù sao nàng cũng đã mất, quần áo cũng không có người mặc, cậu liền mặc qua hai ngày, dù sao cậu suốt ngày nằm ở trong chăn, người khác cũng không thể biết cậu mặc chính là váy.”
Anh em trồng rau xấu hổ nói: “Không được, không được. Tôi sao có thể mặc như vậy. Tôi không mặc.”
Điền Đại Tráng nói: “Vậy cậu tự sờ quần áo bệnh nhân của cậu, vừa là mùi mồ hôi vừa là mùi máu, mùi đều chua rồi. Mặc như vậy không khó chịu sao? Câu bây giờ đổi, tôi lập tức cầm đi giặt, xế chiều ngày mai liền xong, đến lúc đó đổi về.”
Điền Đại Tráng lại giải thích cho cậu phía bệnh viện chỉ cung cấp một bộ đồ thôi, nói không đủ thay tắm rửa muốn người nhà tự mình chuẩn bị, còn nói: “Không phải tôi không nỡ mua cho cậu, bên ngoài quần áo bệnh nhân đắt cũng không nói, quần áo mới cứng, ma sát làn da, không bằng quần áo cũ này, mềm giống như bông, mặc ngủ thoải mái hơn nhiều.”
Em trai trồng rau vẫn không chịu mặc, nói: “Anh em cho tôi một bộ quần áo cũ cho tôi mặc, tôi không mặc cái này, đây là váy phụ nữ, bảo tôi làm sao mặc.” Chẳng qua, ngữ khí trở nên yếu đi rất nhiều, chỉ là, vẫn là bộ dạng rất xoắn xuýt.
Điền Đại Tráng bắt đắc dĩ nói: “Quần áo của tôi đều là sợi hóa học tổng hợp, bởi vì quần áo bằng bông không tiện làm việc, giặc lại phai thành hai màu, còn rất dễ rách, tôi sẽ không mua quá hai bộ quần áo bông, nhưng,y tá nói cậu phải mặc quần áo bông. Được rồi, thật sự không được, tôi ngày mau vẫn là mua cho cậu quần áo bệnh nhân bán ở quày hàng quà vặt, 120 thì 120.”
Em trai trồng rau trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, mới thấp đầu, thanh âm trầm thấp, mang theo một tia ủy khuất nói: “Được rồi, đổi.”
Điền Đại Tráng kinh hỉ nói: “Cậu đồng ý?”
Em trai trồng rau nhắm mắt lại, “Ừ” một tiếng.
Điền Đại Tráng liền nhanh tay nhanh chân đổi cho cậu, đắp chăn, nói: “Yên tâm đi, không có người biết cậu mặc chính là váy. Ai còn dám vạch chăn cậu sao? Liền một mình tôi biết rõ, tôi ai cũng không nói.”
Em trồng rau “Hừ” một tiếng, nhìn Điền Đại Tráng đem quần áo bẩn cuốn mấy cuốn, cùng chậu cùng một chỗ cầm ra phòng bệnh.
Sự thật chứng minh, mặc váy thật sự rất tiện, đi ị đi tiểu hướng lên triệt triệt là được, anh em trồng rau cũng liền lập tức không còn uốn éo nữa.
Buổi tối khi nói chuyện, Điền Đại Tráng chủ động khuyên bảo cậu nói: “Cậu đừng ngày nào cũng nghĩ muốn báo đáp cảm tạ tôi cái gì. Kì thật, những chuyện vặt vãnh này không có gì cực kì khủng khiếp, tôi làm quen rồi, mẹ tôi nằm liệt giường năm năm, tôi cứ như vậy hầu hạ nàng 5 năm, sớm đã thành thói quen.”Em trai trồng rau đành phải cười cười, không biết nên nói cái gì.
Xác thực là quả thực không biết nên biểu đạt như thế nào, em trai trồng rau tuy không nhớ rõ chính mình họ gì tên gì trong nhà tình huống như thế nào, nhưng trong ý thức cũng có chút đồ vậy, biết rõ trước khi chính mình mất trí nhớ đại phú đại quý, thiếu người ta nhân tình hoặc là ân tình mà nói ngay tức thời đều là dùng chi phiếu đến cảm tạ, bây giờ, mặc dù là trên người cậu không có tiền có thể biểu đạt tâm tình cảm tạ, vẫn cảm thấy vô luận bao nhiêu tiền cũng không có cách nào báo đáp Điền Đại Tráng.
Điền Đại Tráng hỏi: “Anh em, cái này cũng rất nhiều ngày còn không biết cậu họ gì tên gì, đành phải uy uy uy đấy, không bằng, cậu trước tùy tiện tìm một cái tên, nếu không, tôi như thế nào gọi cậu?”
Em trai trồng rau vẻ mặt mờ mịt ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nói: “Được, nhưng, tên gì đây?”
Điền Đại Tráng bỗng nhiên muốn trêu cậu một lần, nói: “Nếu không, cậu theo họ tôi, tôi cũng không thể công tôi nhặt cậu về? Cậu liền cùng tôi họ Điền, khiến tôi vui vẻ một chút. Chờ cậu nhớ tới tên của mình, lại sửa trở về là được.”
Không nghĩ tới cậu rất sảng khoái đáp ứng, nói: “Được, tôi liền với anh họ Điền.”
Điền Đại Tráng ngược lại là có chút ngại ngùng, tựa như mình đã chiếm tiện nghi của người ta, ấp úng nói: “Tôi chính là chỉ đùa một chút, cậu đừng coi là thật.”
Cậu không sao cả nói: “Không sao. Anh không phải nói thôn các anh gọi là thôn Điền, trong thôn phân lớn là họ Điền sao? Nhiều thêm một người họ Điền, cũng không có gì à.”
Điền Đại Tráng ngẫm lại cũng phải, liền cười tươi toét, nói: “Vậy được rồi, cậu liền họ Điền. Vậy cậu tên là gì?”
Cậu nghiêng đầu, hơi cười cười nhìn Điền Đại Tráng, nói: “Tôi nghĩ không ra, phiền anh nghĩ thay tôi.”
Điền Đại Tráng nói: “Tôi cũng không đọc qua nhiều sách, không thể nghĩ được tên hay, hay la cậu tự mình nghĩ.”
Cậu nhìn Điền Đại Tráng, ngoan cường nói: “ Anh nghĩ cho tôi. Không có việc gì đâu. Liền dựa vào ấn tượng ban đầu anh đối với tôi mà đặt.”
Điền Đại Tráng nghĩ nghĩ, nở nụ cười, nói: “Tôi vốn dĩ cảm thấy tính tình cậu cũng được, không nghĩ đến ngày đó cậu đối với bác sĩ hung dữ như vậy, vậy gọi cậu Điền Tiểu Hung.” Chỉ đùa một chút, xem cậu có tức giận hay không, lại hung dữ lên.
Cậu giả bộ tức giận cắn môi, nhíu mày trừng Điền Đại Tráng, trong chốc lát bật cười, nói: “Xong rồi, tôi liền một lần như thế, liền lưu lại trong đáy lòng anh ấn tượng như vậy rồi, hình tượng toàn bộ bị hủy. Anh ngay cả tên gọi cũng không buông tha, tôi muốn xoay chuyển cũng khó.”
Điền Đại Tráng hắc hắc nở nụ cười, nói: “Kì thật cũng không phải rất hung, chỉ là có chút hung. Vậy gọi cậu Tiểu Man. Điền Tiểu Man, ha ha ha, ngược lại là cùng tôi Điền Đại Tráng là một đôi.”
Anh em trồng rau không có lên tiếng. Điền Đại Tráng “ha ha ha” nở nụ cười một hồi phát hiện cậu không phản ứng không đúng, ngượng ngùng nói: “Thế nào, tên không được hay không? Hay không được.”
Anh em trồng rau vừa rồi quả thật có chút sinh khí, hơn nữa nổi lên lòng nghi ngờ, cảm thấy Điền Đại Tráng không phải là cố ý chứ, trước bảo cậu mặc quần áo phụ nữ, hiện lại lại cho cậu lấy tên của phụ nữ, đây là đùa giỡn, chính là đùa giỡn.
Nếu người khác, em trai trồng rau sớm đã nổi bão mắng một câu “Đ* mẹ mày”, nhưng, đối với Điền Đại Tráng này một hồi cười ngây ngô, liền không phát cáu, cuối cùng, chỉ là mài mài răng, nói: “Không dễ nghe, tôi không thích. Anh đổi cái khác.”
Điền Đại Tráng khó xử rồi, vắt hết óc, cuối cùng cuối cùng nghẹn ra một cái: “ Hộ nông dân chúng tôi lấy tên cậu ghét bỏ? Không chê tôi thì nói. Chúng tôi nơi này có câu tục ngữ, tiểu đầy đại đầy, sông đầy hồ đầy, ruộng đầy kho đầy. Ý tứ chính là tiểu đầy đây là trong tiết lúa gạo được treo đầy chính là tốt, một năm thu hoạch tốt. Điềm báo rất tốt, cũng không biết cậu có thích hay không.”
“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, Đại Tráng...” Cậu nhẹ nhàng nhớ kĩ, cuối cùng nhoẻn miệng cười, nói: “Quả thật không tệ, vậy gọi cái này.”