Ba người ngồi trên xe không hề nói gì,Tiểu Mãn vì tính cách hơi lạnh lùng, đối với người xa lạ ít thích phản ứng, Đại Tráng chính là có phần chọn người một cách đặc biệt, đối với Tiểu Mãn cười cười nói nói, đối với bạn bè thân quen hợp nhau cũng có thể qua loa vài câu, đối với Nhị Ngưu chính là không có gì nói, vả lại còn kiêng kị hắn là “Nhị Ghế”, sợ Tiểu Mãn mất hứng, con mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ hồ một đường không nói chuyện. Nhị Ngưu là người có tính cách thích nói cười, nhưng lúc này trong bụng kìm nén ác ý, trên tay lại lái xe, cho nên cũng không quá rãnh rỗi, cứ như vậy một đường trầm mặc chạy đến bệnh viện trấn. Người khác khác thường, Tiểu Mãn là người mẫn cảm, cảm giác bầu không khí không đúng, liếc mắt hướng trên người Nhị Ngưu với Đại Tráng quét thêm vài lần, cảm thấy tò mò.
Đã đến bệnh viện, Nhị Ngưu bởi vì có việc dỡ hàng, liền đưa hai người đặt ở cửa bệnh viện, chính mình đi trước dỡ hàng, hẹn một lát nữa lại đến đón bọn họ. Đại Tráng thấy Nhị Ngưu đi ngay lập tức thở dài một hơi, lập tức bắt đầu bận việc, đăng kí, cùng đợi số khám bệnh, đóng viện phí, làm kiểm tra..., bởi vì kết quả kiểm tra buổi chiều mới lấy được, Đại Tráng liền dẫn Tiểu Mãn lên tiệm cơm thị trấn ăn cơm, thuận tiện chào hàng rùa anh mang đến.
Tiệm cơm mua năm con lớn, còn lại có chút nhỏ nhìn bộ dạng chủng loại không quá tốt, tiệm cơm người ta không muốn, Đại Tráng chỉ có thể cầm đi ra chợ trên bán.
Vừa vặn Nhị Ngưu dỡ hàng trở về, Đại Tráng bận chọn thêm vài món ăn, cùng ăn trong chốc lát, Đại Tráng nói: “Nhị Ngưu, anh cùng với Tiểu Mãn chậm rãi ăn, tôi đi ra ngoài đem mấy con rùa này bán đi, nhiều nhất một giờ sẽ trở lại.”
Nhị Ngưu đang nghĩ cùng Tiểu Mãn một mình nói chuyện nhân cơ hội buông lời gièm pha, nghe xong lời này giống như gãi trúng chỗ ngứa, vội nói: “Anh cứ đi làm việc của anh đi.”
Đại Tráng nhìn Tiểu Mãn trong ánh mắt mang theo nhu tình quyến luyến, giống như dặn dò một đứa bé mà dặn dò Tiểu Mãn nói: “Anh đi một chút sẽ trở về. Em chậm rãi ăn một chút, ăn xong nghỉ ngơi một lát, đừng quá vội vàng uống nước, đối với dạ dày không tốt.”
Tiểu Mãn miễn cưỡng nói: “Biết rồi, Tiểu Anh Tử.”
Hắc, lại trêu chọc nam nhân nhà mình. Trêu chọc liền trêu chọc, còn nói cái lão thái giám chết bầm kia. Đại Tráng dở khóc dở cười mà nhìn Tiểu Mãn, trong lòng hết cách, bởi vì Nhị Ngưu ở đây, không thể cãi nhau, bằng không thì làm cho người nhìn thấy hai người giống như liếc mắt đưa tình, Đại Tráng đành phải dậm chân một cái, đi.
Nhị Ngưu thấy cơ hội tới, liền tiến đến trước mặt Tiểu Mãn, nói: “Tiểu Mãn, anh còn mất trí nhớ sao? Chuyện trước kia một chút cũng không nhớ sao?”
Tiểu Mãn bất động thanh sắc nhìn hắn, lắc đầu, nói: “Không có. Nhưng không việc gì, mất trí nhớ như thế này, đến lúc muốn nhớ, thì sẽ nhớ.”
“Nhưng” Nhị Ngưu biểu lộ vẻ mặt tự trách nhìn Tiểu Mãn, nói: “Chỉ sợ lúc anh nhớ lại đã bị người lừa, hơn nữa cũng không thể trở về như trước được.”Tiểu Mãn đã sớm cảm thấy Nhị Ngưu này dị thường, tuy Nhị Ngưu đang tận lực che dấu cùng thu liễm bản tính của mình, nhưng, lúc nhìn hắn xuống xe cùng đi đường không tự chủ được mà phong tình vặn vẹo phần hông, còn có ngẫu nhiên nhếch lên lan hoa chỉ, đối với nam nhân lúc nói chuyện luôn híp mắt cười làm dáng, Tiểu Mãn cũng đã đánh nhãn hiệu lên người hắn: Không nghĩ tới tại nơi nông thôn này nhìn lạc hậu lại có thể có một thụ rõ ràng như vậy. Còn là một thụ làm dáng, khát khao thụ. Nhưng thấy đổi mới này mở cửa gió xuân còn thật đúng là gió thổi Thần Châu mỗi một tấc đất, ít nhất trên người Nhị Ngưu, liền thể hiện ra đường ray giữa thành thị và nông thôn. (Câu cuối chẳng hiểu nó nói gì cả (=.=||||)
Tiểu Mãn trước đây cảm thấy tên Nhị Ngưu hơi quen tai, hiện nay rốt cục liền nghĩ đến: Này không phải là người Búa thường đề cập chính là người thường thường ở trước mặt Đại Tráng phô trương tao tình phiên bản “Tiểu Phương” sao? Hắn nhất định thích Đại Tráng? Vốn giả bộ bộ dáng không liên quan, lúc này ở trước mặt mình cố làm ra vẻ, vụng về mà bắt chước đại tỷ tri tâm làm gì vậy?
Tiểu Mãn giương mắt nhìn ghế lô nhỏ đơn sơ trước cửa ra vào tiệm, dự tính thời gian Đại Tráng trở về còn sớm, liền ở trong lòng quyết định, rất lâu không có trêu chọc người, đã có người hướng họng súng, vậy chơi đùa chứ sao. Dù sao “ Trời mưa đánh trẻ con, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
Tiểu Mãn cố ý giả bộ nghe không hiểu, kinh ngạc khiêu mi, nói: “Tôi hiện tại hai bàn tay trắng, có thể bị người lừa gạt cái gì? Hơn nữa, ai sẽ lừa gạt tôi? Tôi ở chỗ này, cùng người khác đều không tiếp xúc, chỉ có Đại Tráng...”
Nhị Ngưu cười cười nhìn Tiểu Mãn, nói: “Anh cảm thấy Đại Tráng là người tốt, không có khả năng đối với anh nổi lên ý xấu, vậy sao? Nhưng, anh mới nhận thức anh ta bao lâu? Biết người biết mặt không biết tâm...”
Tiểu Mãn trừng to mắt, giả bộ bé thỏ trắng biểu lộ giống như người vô tội đáng thương, nói: “Không thể nào, Đại Tráng anh ấy thật là người có lòng tốt, anh ấy...”
Nhị Ngưu quay đầu ngó ngó cửa ra vào, giảm thấp âm thanh, nói: “Thôi đi. Anh ngẫm lại, anh cùng Đại Tráng không thân chẳng quen, anh ta nhặt được anh, tiêu nhiều tiền cùng tinh lực như vậy, người bình thường sao làm được như vậy? Coi như là làm chuyện tốt, đem anh đến bệnh viện, báo cảnh sát, cũng liền không khác nhau lắm. Anh ta nha, kì thật đã sớm đối với anh có mưu đồ, chính là che dấu rất kĩ.”
Tiểu Mãn giả bộ ngây thơ không biết, nói: “Anh ấy che dấu cái gì? Trên người của tôi lại có cái gì quan trọng hay sao?”
Nhị Ngưu nhìn chằm chằm vào Tiểu Mãn trong ánh mắt mang theo ghen ghét, nói: “Anh làm sao lại không hiểu? Anh lớn lên xinh đẹp như vậy, Đại Tráng đã sớm đối với anh nổi lên sắc tâm rồi.”
Tiểu Mãn “thất kinh” mà đẩy ngã một cái chén, nói: “Không thể nào? Tôi là nam.”
Nhị Ngưu chuẩn xác nói: “Anh còn không tin nữa? Nói thực cho cậu, Đại Tráng nhặt cậu về nhà, kì thật là... nhà anh ta có truyền thống này. Anh khẳng định không biết, mẹ Đại Tráng chính là cha anh ta nhặt về, cha anh ta thực sự tính là nhặt, một đồng tiền không tốn, được đại mỹ nhân ấm chăn, còn nhặt một tặng một, lại cho một đứa con trai, tuy rất nhiều người đều nói cha Đại Tráng không phải thân sinh của cha anh ta...”Nghĩ đến lời này nói lệch rồi, Nhị Ngưu vội vàng quay trở về đề tài chính: nói: “Anh tuy là nam, lớn lên đẹp như thế, Đại Tráng nhất đinh là thấy sắc nổi tâm, nam nữ không kị rồi. Hơn nữa, cái động ở phía sau đàn ông, chọc vào có thể thoải mái như thường, chính là bị chọc sẽ rất đau rất thảm, nghe nói bị chọc vào trên giưỡng sẽ chảy máu thậm chí kém chút nữa chết, anh xem Đại Tráng thân thể cao lớn, anh chỗ nào chịu được, vẫn là tranh thủ thời gian mà đi tìm người trong nhà anh, đừng để bị người lừa thân...”
Nói còn chứa dứt lời, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Đại Tráng vẻ mặt tái nhợt lập tức sải bước tiến vào, một quyền đánh lên mặt Nhị Ngưu, rống giận: “Hỗn đãn! Cho mày nói lung tung.”
Nhị Ngưu bị đánh ngao kêu gào, hắn không nghĩ tới Đại Tráng vận khí tốt đang đi gặp một người muốn tận hiếu cho mẹ, một hơi đem rùa Đại Tráng còn thừa đều mua hết, cho nên không quá mười phút Đại Tráng trở về rồi, làm cho Nhị Ngưu vốn định ở sau lưng buông lời gièm pha bị bắt quả tang.
Nhị Ngưu thoáng cái mắt biến thành gấu mèo Nhị Ngưu 0.0, sao có thể chịu thua, dứt khoát ồn ào: “Tao ở chỗ nào nói lung tung? Mày chẳng lẽ không phải đối với cái mông của nó cảm thấy hứng thú? Mày có lòng tốt như vậy? Thực coi mình là Lôi Phong* sao? Nhìn tư thế mày vừa rồi ở trên xe đối với nó vừa kéo vừa ôm, hơn phân nửa đã sắp lừa nó vào tay đi? Được, lát nữa có kết quả kiểm tra, tối nay mày có phải hay không liền định làm chuyện xấu, đâm mông nó phải không? Hừ, chính là không muốn thấy mày thực hiện được, chính là muốn vạch trần mày, lão tử thì có chính nghĩa như vậy...”
*Lôi Phong: (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.
Dù rằng có thể từng tồn tại người lính tên là Lôi Phong trên thực tế, thì những giai thoại về cuộc đời anh mà hệ thống tuyên truyền của đảng Cộng sản dựng lên đã gây ra nhiều tranh cãi mạnh mẽ, khiến anh trở thành một đề tài cho nhiều người Trung Quốc chê cười và nhạo báng. Tuy nhiên có một sự thật rằng hình ảnh của Lôi trong vai trò một quân nhân mẫu mực đã tồn tại qua nhiều thập kỷ với những thay đổi về mặt chính trị ở Trung Quốc.
Đại Tráng tức giận tới thở hổn hển, đang suy nghĩ hai con mắt thằng này đã thành gấu mèo 0.0 hướng chỗ nào đánh nữa đây, lại nghe thấy Tiểu Mãn cười khẽ một tiếng, nói: “Nhị Ngưu, anh cũng có khả năng mưu tính, một lát sắm vai đại tỷ tri tâm, một lát sắm vai chiến sĩ chính nghĩa, diễn rất giống, chính là đừng vừa diễn vừa nuốt nước miếng, liền lộ ngọn ngành rồi.”
Ách, lời này là nói như thế nào... Nhị Ngưu không khỏi hồ nghi mà nhìn về phía Tiểu Mãn, thấy Tiểu Mãn đứng lên, đi đến bên người Đại Tráng, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười trào phúng, nói: “Người khác chọc bờ mông hay không, chỉ cần người khác hai bên tình nguyện, cùng anh không liên quan, anh quản vớ vẩn cái gì? Ngược lại anh trước quản tốt chuyện của mình, cái mông của anh không có người chọc, có thể đi lên cửa hàng trị trấn trên mua đồ dùng tình dục trước vỗ về OO, không nỡ dùng tiền cũng có thể lấy dưa heo quả mướp dùng cũng được, đừng giống như hiện tại, khát khao a khát khao tâm lý biến thái. Vậy cả đời cũng tìm không được người, chỉ có thể dựa vào dưa leo quả mướp đỡ thèm.”
Đại Tráng sợ ngây người, nhìn Đại Tráng, cuối cùng hướng Nhị Ngưu rống một tiếng: “Mày cái đồ vương bát đản tuyển chọn trong vương bát đản. Nói những lời không đứng đắn tục tĩu cái gì, đem Tiểu Mãn nhà chúng tôi đều dạy hư mất.”
“Mày...Tao...” Nhị Ngưu vừa tức vừa xấu hổ, bị nói toạc tình hình thực tế hận không thể đem đầu nhét trong đũng quần ngăn chặn xấu hổ, vừa hận Tiểu Mãn này miệng độc, rõ ràng cậu ngay từ đầu liền đoán được chính mình có ý đồ, lại còn giả vờ cái gì cũng không biết, hướng dẫn chính mình càng nói càng hăng say, mới có thể làm cho Đại Tráng trở về vừa vặn nghe, cái này thật đúng là “ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo“.
Buổi chiều, Đại Tráng và Tiểu Mãn đi bệnh viện cầm kết quả X quang, lại nghe bác sĩ phân tích chuẩn đoán một trận, đại khái chính là, người bị thương thân thể căn bản tốt, mặc dù là bị tổn thương nặng như vậy, khôi phục lại vô cùng tốt, từ trên phim chụp X quang nhìn xương cốt đã khép lại hơn nữa không có lệch vị trí, nhưng, vẫn là phải tiếp tục chăm sóc, không được kịch liệt vận động, nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, đương nhiên, đồ ăn thức uống phải ăn nhiều những thức ăn đối với xương cốt nhanh khép lại thí dụ như xương thịt nạc rau quả các loại giàu chất vôi cùng vi-ta-min D, sau đó, hiện tại bắt đầu có thể thích hợp làm một ít động tác khôi phục sức khỏe.
Đại Tráng nhếch miệng cười, giống như trên đường nhặt được tiền. Trái tim luôn treo trên ngực lúc này mới trở về trái tim, Đại Tráng sợ bác sĩ nhìn phim sau đó sắc mặt trầm xuống, nói: “Ai bảo các người ở trong nhà làm vớ vẩn? Nhìn xem, xương cốt lệch vị trí, không có chăm sóc tốt, trước đây trị liệu đều uổng phí rồi, phải làm lại từ đầu.”
May mắn, may mắn.
Như thế, Đại Tráng vốn dĩ tức giận cái thằng khốn Nhị Ngưu kia, hiện tại cũng hạ xuống, lại bởi vì bán rùa hơn 200 đồng, cũng liền không cẩu thả nữa, cứ vậy ôm Tiểu Mãn lên xe con. Đương nhiên, trước khi lên xe Đại Tráng vẫn còn lên thị trấn mua một đống thực phẩm dinh dưỡng, lại mua hai cây gậy.
Đợi đến tối trên giường, Đại Tráng mới lắp bắp giải thích cho Tiểu Mãn, nói: “Em đừng nghe tên khốn Nhị Ngưu kia nói, anh căn bản cũng không biết...” trời đất chứng giám, anh thật là không biết nam nhân cùng nam nhân còn có thể làm chuyện đó, còn tưởng rằng chính là dùng tay dùng miệng giúp nhau làm làm, cảm thấy buổi tối hai ngày này cùng Tiểu Mãn làm chút chuyện kia cũng thấy quá thỏa mãn rồi, căn bản không nghĩ tới cái kia.
Tiểu Mãn cả buổi không có lên tiếng, sau đó, ở bên trong cổ họng cười một tiếng, nói: “Vậy anh hiện tại biết rồi, muốn hay không?”
Ách... Đại Tráng trong đầu kêu loạn, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Muốn.”