Chu Nguyên Dịch thân thể dần dần tốt, nhưng, nghĩ đến con trai đến nay sống chết chưa biết, hơn phân nửa con thứ hai An Trình không tại nhân thế, hắn như thế nào cũng không lên tinh thần đi làm, cho nên đa số vẫn là ở nhà an dưỡng, ngẫu nhiên đi công ty xem tình hình.
Ngoài cửa vang lên thanh âm gõ cửa, một người đứng trước cửa sợ hãi nói: “Lão gia, Tạ đại thiếu gia đã đến, nói cho chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”
Chu Nguyên Dịch trợn mắt xanh, gầm nhẹ một tiếng: “Tôi không muốn gặp nó, lại bảo nó cút.”
Người hầu đang muốn xuống lầu nói, Chu Nguyên Dịch lại sửa lại chủ ý, gọi hắn, nói: “Được rồi, tôi đi gặp nó, nó rõ ràng còn mặt mũi đến? Vô liêm sỉ chó chết. Nếu không phải nó, An Trình như thế nào sẽ...”
An Trình sau khi mất tích, Chu An Bằng nhiều lần kết luận cũng nhiều lần nói cho cha nghe, mưu cầu khiến cho ông tin tưởng An Trình là vì khổ tình trốn đi một chỗ hoang vắng lặng lẽ tự sát, cho nên mới nhiều lần tra tìm mà không có kết quả, sống không thấy người chết không thấy xác.
Chu Nguyên Dịch vốn là không tin lời này, An Trình ưu tú như vậy, tính cách cũng coi như kiên cường, dù thế nào sẽ vì tình khốn khổ tự sát.
Nhưng, hơn nửa năm hao hết tâm lực lại không thu hoạch được gì khiến Chu Nguyên Dịch nội tâm triệt để đau nhức, thời gian dần qua sẽ tin thuyết pháp này.
Đối với An Trình chết có nhiều hối hận thống khổ, cũng liền đối với Tạ Đạt Mẫn hận thấu xương, Chu Nguyên Dịch cách nghĩ biến thành như vậy: Tạ Đạt Mẫn nếu thích An Trình, không thể kiên định một chút? Chấp nhất một chút? Người trong nhà phản đối một chút sẽ rút lui, tính là nam nhân cái gì? An Trình nhận thức nó, thật sự là số kiếp trong mệnh.
Chu Nguyên Dịch thay đổi quần áo xuống lầu.
Dưới lầu Tạ Đạt Mẫn bước đi thong thả thấy Chu Nguyên Dịch xuất hiện, vội vàng đuổi trước một bước, nịnh nọt gọi: “Bác trai.”
Chu Nguyên Dịch trên mặt lạnh lùng như băng, thanh âm giống như là từ băng ra, nói: “Cậu còn mặt mũi gọi tôi.”
Tạ Đạt Mẫn khuôn mặt tuấn tú khổ sở, đối với Chu Nguyên Dịch nói xin lỗi, nói: “Bác trai, xin lỗi, cháu sai rồi, sai lầm đặc biệt lớn. Nhưng, ngài đại nhân độ lượng, cũng nên cho người trẻ chúng cháu một cơ hội sửa sai.”
Lời này càng khiến Chu Nguyên Dịch tức giận: “Cho cậu cơ hội, ai cho An Trình cơ hội? Thương nó còn trẻ, lại...”
Nói đến đây, Chu Nguyên Dịch đau khổ, vậy mà rơi lệ.
Tạ Đạt Mẫn lại lớn tiếng nói: “Không, bác trai, còn có cơ hội. Cháu cũng luôn tìm kiếm An Trình, hơn nửa năm này cơ hồ hằng đêm mất ngủ, vừa nhắm mắt lại là bộ dáng An Trình. Cháu thật sự hối hận, hối hận đến xanh ruột. Nhưng, bác trai, ngài không biết tình hình lúc đó thật sự là bất đắc dĩ. Ngày đó ngoài gọi điện thoại đến chất vấn cháu, ông nội của cháu nghe xong phát bệnh tim, cha mẹ đều mắng cháu nói cháu muốn giết ông nội. Tội danh này cháu như thế nào mang? Chỉ có thể nói dối cho qua chuyện. Cháu vốn là tính toán trì hoãn rồi tới tìm An Trình giải thích, ai biết em ấy so với ngài tính tình còn lớn hơn, chính là không để ý không nhận điện thoại, giấu khổ ở trong lòng. Nhưng, cháu tuyệt không tin em ấy cứ như vậy bỏ lại cháu...Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng cháu cũng tìm...”Sau khi Tạ Đạt Mẫn nhận được tin tức Đàm Hoa Thanh, vốn mừng rỡ như điên muốn lập tức phóng đi MA tìm kiếm người yêu, nghĩ lại, lại cảm thấy cơ hội khó có được, trước khi đi phải hay không báo cho cha An Trình một tiếng, lấy điểm trước mặt ông, đem mối quan hệ bế tắc này giảm xuống một chút.
Bởi vì Tạ Đạt Mẫn biết rõ tình cảm cha con An Trình, muốn về sau lâu dài cùng một chỗ, không thiếu cửa ải cha cậu, mà sự tình lần trước khiến cha cậu hối hận không thôi, cho nên Tạ Đạt Mẫn cố ý đi vào Chu gia, ý lấy công chuộc tội, đồng thời bề ngoài kể ra sự đáng thương bên trong.
Nhưng, Tạ Đạt Mẫn thâm tình cũng chưa nói xong, nghe ra đầu mối Chu Nguyên Dịch liền cuồng hỉ nắm vạt áo trước, từ thanh âm đến thân thể đều đang run rẩy, lại cố tự trấn định, xác nhận hỏi: “An Trình? Nó còn sống? Cậu tìm được nó rồi?”
Tạ Đạt Mẫn thấy bác Chu chân tình, biểu lộ khẩu khí không có giống như trước hận mình, liền trong nội tâm vui vẻ, tự cho là kế sách thích hợp, vội vàng một năm một mười toàn bộ nói ra:
“Vâng, bác trai, cháu luôn tìm An Trình, một năm này đi đại lúc năm sáu lần, nhưng tiếc là tìm không ra, ai biết em ấy cũng ở MA. Vừa rồi không bao lâu, trợ lý trước kia của An Trình, tên Đàm Thanh Hoa, gọi điện thoại cho cháu, nói An Trình hiện tại rất phiền toái, một người bạn bị hãm hại tiến vào cục cảnh sát, bản thân em ấy cũng bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, nói là trong bụng có nhọt lớn, theo An Trình tự nói, rất nhiều việc đều là đại công tử là chủ mưu sau màn, cậu ấy tính cảnh hiện tại nguy hiểm...”
Tin tức này quá lớn, khiến Chu Nguyên Dịch đau đầu trướng não, tạm thời không có cách nào đối ứng.
Chỉ nghe thấy Tạ Đạt Mẫn bên tai ân cần nói: “Nhưng, bác trai ngài yên tâm, cháu hiện tại liền đi, đem An Trình mang về cho ngài, một sợi tóc cũng không mất...”
Chu Nguyên Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, nộ khí cắt ngang lời Tạ Đạt Mẫn, nói: “Con của tôi chính tôi mang về, muốn ngoại nhân như anh quan tâm cái gì.”
Nói xong, Chu Nguyên Dịch liền gọi điện thoại cho trợ lý tâm phúc của mình, hạ lệnh: “Lập tức đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn bay đến MA, xử lý một sự tình quan trọng.”
Tạ Đạt Mẫn vội vàng đi qua, nói: “Bác trai, cháu cũng cùng ngài cùng đi, xem như mang giùm cháu một đường.”
Chu Nguyên Dịch chỉ vào mũi của hắn mắng: “Tạ Đạt Mẫn. Đừng tưởng rằng nói cho tôi biết tin tức này, cậu sẽ có công lao gì dám trước mặt tôi khoe khoang.”
Chu Nguyên Dịch dừng lại một lát, con mắt lóe tinh quang lạnh lùng: “An Trình cùng chuyện của cậu, tôi trước đây không đáp ứng, hiện tại càng sẽ không đáp ứng. Thật vất vả An Trình bình an không có việc gì, tôi không cho phép nó lại có một chút sơ xuất. Cậu ở chỗ nào thì chạy về chỗ đó, chuyện An Trình tôi sẽ xử lý, không cần cậu lo. Còn có, không cho phép đi MA nhúng tay vào việc An Trình, cũng không cho phép xuất hiện trước mặt An Trình.”
Nói xong, Chu Nguyên Dịch liền trực tiếp gọi người đến đuổi khách, khiến cho Tạ Đạt Mẫn khi đến vui vẻ, xám xịt mà về.
Tạ Đạt Mẫn trên đường đi đều lo được lo mất, nghĩ lại chính mình phải hay không là đi một nước cờ dở, sớm biết như vậy liền không nói cho cha An Trình biết, khiến cho ngược lại càng thêm sốt ruột. Nhưng, MA vẫn là phải đi.Tạ Đạt Mẫn cũng quyết định chủ ý, nhưng, hắn không có quyết đoán và tài lực như Chu Nguyên Dịch thuê cả máy bay đi, chỉ có thể đặt vé máy bay, liền mua được chuyến bay ngày kế, so với Chu Nguyên Dịch chậm một buổi.
Mà một buổi này, liền đủ cho Chu Nguyên Dịch di chuyển An Trình, khiến hắn không cách nào dính dáng đến nửa phần.
Đương nhiên, trước khi lên máy bay, Chu Nguyên Dịch còn thuận tiện xử lý chuyện nhà, làm cho trợ thủ đắc lực đem con trai cả Chu An Bằng mang về.
Chu Nguyên Dịch thấy con trai cả liền giống như “cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt”, trong tay quơ cái thì là cái đó, không đầu không đuôi mà hướng trên người Chu An Bằng đánh tới, đánh cho gã khắp nơi lăn trên mặt đất lăn qua lăn lại tru lên.
Chu Nguyên Dịch tự mình đánh không được liền để tâm phúc giữ lấy Chu An Bằng trên mặt đất, cầm roi rút, rút hơn mười cái, rút đến đồ vét thủ công đắt đỏ trên người Chu An Bằng rách thành vải, nhưng treo trên người nụ cười châm biếm, lộ ra vết máu loang lổ trên thân thể, Chu Nguyên Dịch mới cho người ngừng tay, vẻ mặt hung ác nói: “Vì cái gì đánh mày, trong lòng mày đều biết. Mày xưa nay hoang đường, tao đều là một mắt nhắm một mắt mở, nhưng, dù hoang đường thế nào, không đến mức sẽ đối với em trai ruột đuổi tận giết tuyệt. Không phải là vì mấy cái gia sản sao? Giết chết nó, phải hay không kế tiếp muốn giết chết tao? Mày mơ tưởng.”
Nói xong, Chu Nguyên Dịch cũng không nghe Chu An Bằng biện bạch, trực tiếp bàn giao nhắn nhủ người trông giữ, một ngày cho hai bữa cơm, tuyệt đối không cho nó ra khỏi nhà một bước. Về phía công ty, thì giao cho phụ tá của mình đến xử lý, sau đó, bay thẳng đến MA.
Ở trên máy bay, Chu Nguyên Dịch sắc mặt âm trầm, trong lòng vui mừng lo lắng trộn lẫn.
Vui đương nhiên là con trai bảo bối An Trình bình an vô sự. Hơn nửa năm này Chu Nguyên Dịch cơ hồ vượt qua trong hối hận cùng thống khổ, vô số lần trong lòng cầu nguyện, chỉ cần con trai còn sống là tốt rồi, cũng trước mặt bồ tát thề, về sau chuyện tình cảm con trai vui là được, chính mình không hề hỏi đến.
Nhưng, nghĩ đến Tạ Đạt Mẫn nói trong bụng An Trình có nhọt, Chu Nguyên Dịch liền lưu tâm, cũng nhớ tơi chuyện cũ năm xưa, có một suy đoán đáng sợ: Con trai không phải là mang thai...
Ngẫm lại tính cách An Trình, Chu Nguyên Dịch lại lập tức bác bỏ suy đoán của mình.
An Trình là không biết chính nó thể chất đặc thù, hơn nữa nó và Tạ Đạt Mẫn lưỡng tình tương duyệt nhiều năm đều không có chuyện này, bằng không sớm đã mang bầu, chẳng lẽ mất tích hơn nửa năm này liền mang thai? An Trình từ nhỏ chính là trong lòng chỉ có một người, không đến mức nhanh như vậy liền di tình biệt luyến, và có người khác...không thể nào.
Nghĩ đến MA, cho đến khi Đàm Thanh Hoa đến dẫn đường cho hắn, Chu Nguyên Dịch có thể nói một đường thần tốc.
Lúc ấy, Chu An Trình (Tiểu Mãn) đang cùng luật sư trong điện thoại thảo luận tình tiết vụ án của Đại Tráng, nghe được chuyển động thanh âm đóng cửa, Chu An Trình tưởng rằng Đàm Thanh Hoa đem đồ ăn vặt đến cho mình, cũng không có để ý, chỉ cảm thấy hơi buồn bực: Thằng này có chút không quy củ, tuy là phòng của cậu ta, rốt cuộc là mình ở, như thế nào cũng không gõ cửa liền muốn tiến vào?
Cha giống như từ trên trời giáng bỗng nhiên hiện thân, Chu An Trình không hề chuẩn bị tâm lý lập tức ngây người, choáng váng.
Cậu run rẩy đứng lên, vịn dậy không chỗ che dấu bụng phình, quay mắt về phía cha ánh mắt tra khảo, xấu hổ đến hận không thể tìm lỗ chui vào.
Chu Nguyên Dịch, thấy con trai còn sống sờ sờ, tâm tình giống như cáp treo phập phòng.
Vốn là lòng tràn đầy cuồng hỉ muốn tràn ra: Con trai còn sống. Êm đẹp, không thiếu cánh tay cánh chân.
Dời ánh mắt, rơi vào bụng to của con trai, tuy là trong dự tính, Chu Nguyên Dịch vẫn có chút khó có thể ức chế kinh sợ nảy ra.
Cuối cùng, liền biến thành không thể làm gì nhận mệnh chịu thua: Thật sự là sợ nhất điều gì sẽ gặp đều đó, con trai đến cùng vẫn là theo chân mình...thật sự là oan nghiệt...
Đàm Hoa Thanh thấy không phải là Tạ đại thiếu gia, mà là Chu đổng, trong nội tâm lập tức liên tục kêu khổ, tuy không biết là phúc hay họa, luôn luôn có cảm giác chính mình có ý tốt xử lý lại thành chuyện xấu.
Cha con hai người này gặp mặt không giống tình cảnh như tìm được đường sống trong chỗ chết mà ôm nhau cảm động phát khóc, ngược lại là kì dị nhìn nhau không mở miệng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, Đàm Hoa Thanh liền cảm thấy sự tình có chút không ổn.
Chu An Trình phá vỡ trầm mặc, nghiêng đầu đối với Đàm Hoa Thanh như lâm đại địch nói: “Cậu đi ra ngoài trước.”
Đàm Hoa Thanh như được đại xá khom lưng, cười nói: “Vâng vâng vâng, tôi liền ra bên ngoài chờ, tổng giám đốc, Chu đổng, các ngài có việc gì gọi tôi.”
Đàm Hoa Thanh tranh thủ thời gian đóng cửa cho bọn họ, cho cha con hai người nhận nhau hoặc giết lẫn nhau, chính hắn lại không dám đi xa, đi xuống lầu, ngồi trên ghế dài dưới lầu nghỉ ngơi.
Hai cha con tâm tư ngàn mối đều trầm mặc, cuối cùng là Chu An Trình mở miệng trước, gian nan nói: “Cha, con...”