• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Minh Miu

Mặc dù nói như thế, người một nhà vẫn là quan tâm nhau, ngày hôm sau khi Chu Nguyên Dịch mang theo Phó Tu Nhiên đi bệnh viện làm kiểm tra cũng như làm thủ tục nhập viện, An Trình cùng Đại Tráng cũng rút thời gian đi theo.

Giằng co cho tới trưa, cuối cùng cũng đem việc nhập viện sử lý OK rồi, Phó Tu Nhiên mặc dù chưa hồi phục như cũ, lắc lư cho tới trưa đối với ông mà nói cũng rất mệt, muốn nghỉ trưa trong chốc lát. An Trình bởi vì bận rộn, liền đi làm, lưu lại Đại Tráng ở trong phòng bệnh trông coi. Chu Nguyên Dịch ở trong văn phòng bác sĩ, tư vấn một chút về vấn đề sức khỏe người bệnh.

Bác sĩ chậm rãi nói: “Chu tiên sinh, cảm tạ ngài đã quyên tặng cho bệnh viện chúng tôi. Bệnh Phó tiên sinh, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ trị liệu. Mọi người đồng tâm hiệp lực, tin tưởng nhất định sẽ làm cho Phó tiên sinh mau chóng khôi phục khỏe mạnh. Bệnh viện chúng tôi, rất cẩn thận...”

Chu Nguyên Dịch cắt đứt lời bác sĩ, mỉm cười nói: “Về phương diện chuyên môn thuật ngữ y học tôi là người ngoài nghe không hiểu, tôi chỉ muốn biết, anh ta có thể khôi phục tới trình độ nào?”

Bác sĩ khó xử nói: “Cái này thực khó nói. Phải xem vận khí, còn phải xem ý chí của người bệnh rồi. Chu tiên sinh ngài ngẫm lại, Phó tiên sinh làm người thực vật hơn 20 năm, nói như vậy, có thể tỉnh lại chính là kì tích rồi, mặc kệ khôi phục đến bước nào, tin tưởng đều là kết quả của nỗ lực, không thể yêu cầu quá nhiều.”

Chu Nguyên Dịch tâm hơi chìm, nói: “Đại khái? Anh liền tùy tiện nói đi. Hy vọng của tôi, đương nhiên là hoàn toàn khôi phục, không có di chứng.”

Bác sĩ nói: “Bệnh viện chúng tôi trước kia có tiếp nhận qua người sống thực vật, không có như Phó tiên sinh sống thời gian dài như vậy. Nói như vậy, người thực vật có thể trong vòng một năm khôi phục ý thức, trải qua quá trình trị liệu, cũng có thể phục hồi như cũ, cùng tình huống như ban đầu không khác nhau lắm, mà một năm trở xuống năm năm trở lên, nếu là ý thức vẫn còn tồn tại trong thời gian dài được chăm sóc tốt, ví dụ như, cùng người giám hộ mỗi này không gián đoạn cùng ông ấy nói chuyện, mỗi ngày mát xa thân thể, đặc biệt là đi đứng, trải qua quá trình trị liệu, đại khái cũng có thể phục hồi như cũ. Mà năm năm trở lên mười năm trở xuống, liền khó hơn nhiều, nười năm trở lên, bệnh viện chúng tôi không có tiền lệ, không thể nói bừa, bất quá, dựa vào tôi xem qua một ít tạp chí y khoa, kì tích không phải không có, nhưng, thật là kỳ tích, 1-2% khả năng. Chỉ có điều, mặc dù là 1-2% chúng ta cũng phải trong lòng còn có hy vọng, không phải sao?”

Chu Nguyên Dịch gật gật đầu, nói: “Được, tôi hiểu được. Tóm lại, chính là rất khó khăn, cơ bản không có khả năng, đúng không?”

Bác sĩ gật gật đầu, nói: “Tận nhân sự, tri thiên mệnh*, chờ đợi kì tích xuất hiện, là trước mắt chúng ta có thể làm.”

*Tận nhân lực: Làm hết sức mình; Tri thiên mệnh: Biết được mệnh trời. Câu này đã nêu lên ý nghĩa là ta phải làm việc hết tâm – sức của mình thì việc thành công hay không là phụ thuộc vào mệnh trờiBất luận nói như thế nào, cho dù ysẽ không đi đường, hoặc là trí lực có chút bị hao tổn, dù sao, người còn sống, người sống là tốt rồi. Chu Nguyên Dịch nghĩ.

Vài tuần kế tiếp, Chu Nguyên Dịch đều luôn cùng Phó Tu Nhiên sống trong bệnh viện, ban ngày giao phó cho y tá cùng bác sĩ, buổi tối trở về, ở bên cạnh Phó Tu Nhiên.

Bởi vì có hộ công, Chu Nguyên Dịch ngược lại là cũng không có việc gì đặc biệt phải làm, nhưng, vẫn là tuân theo lời dặn của bác sĩ, mỗi ngày đấm bóp thân thể cho y.

Dựa theo lời bác sĩ nói, đối với người từng sống thực vật mà nói, những năm đánh mất ý thức kia, cũng đánh mất thính giác, xúc giác các loại như giác quan cảm giác, cho nên, xoa nhẹ có thể trấn an cảm xúc người bệnh.

Thân mật như thế, nhưng, nếu muốn cùng nhau, lại không làm được, giống như có một tầng ngăn cách ở giữa, khiến Chu Nguyên Dịch không cách nào giống như trước kia đối với y ôm cảm tình nồng nhiệt như vậy.

Kỳ thật, không phải Chu Nguyên Dịch bởi vì y có thể tê liệt hoặc là trí lực thay đổi mà thay đổi ước nguyện ban đầu, trái lại, Chu Nguyên Dịch đối với việc y gặp phải là tràn ngập áy náy cùng thương tiếc.

Chỉ là, Chu Nguyên Dịch cũng có chút không biết nên làm sao bây giờ, trải qua hơn hai mươi năm tình yêu bỗng nhiên lại trở về, hơn nữa, chuyện trước đây hoàn toàn là hiểu lầm, Phó Tu Nhiên vì thế chịu nhiều tội,dường như, hết thảy đều theo phương hướng tốt.

Chỉ là, thiếu thốn tình yêu hơn 20 năm, chẳng khác gì là thiếu thốn hơn 20 năm kinh nghiệm sinh hoạt, nó lại không giống rượu ngon, càng đặt càng thơm, ngược lại như là một nồi nước, đặt lâu, nguội lạnh, dù cho nguyên liệu nấu ăn, vào miệng vẫn không có mùi vị gì.

Trừ lần đó, còn có một việc khiến Chu Nguyên Dịch vô cùng chú ý.

Phó Tu Nhiên ngủ say hơn 20 năm, dung nhan như là bỏ vào trong vò thủy tinh chống phân hủy dung nhan, hơn 20 năm trôi qua tựa hồ trên người y không hề lưu lại bất kì giấu vết gì, vẫn bộ dáng trẻ tuổi, tuấn lãng.

Vì vậy, vấn đề đã đến.

Chu Nguyên Dịch đoạn thời gian này tại bệnh viện chăm sóc y, bác sĩ y tá lui tới đều như thế này gọi: “Ơ, đây là cha tới chăm sóc con trai à?”

“Không phải con trai.”

“Ah, hóa ra là chú tới chăm sóc cháu trai.”Người hỏi đổi câu khác tự cho là thỏa đáng suy đoán.

Lần một lần hai, Chu Nguyên Dịch còn có thể chịu được, nhiều lần, cũng rất uể oải, hắn tự nhận là bản dưỡng không tệ, tuy tuổi gần 50, nhưng vẫn trẻ, thường được người khác khen ngợi “trẻ trung khỏe mạnh” vân vân, nhưng, đối với Phó Tu Nhiên, cảm giác liền biến thành nghiệp chứng “trâu già ngặm cỏ non”, rõ ràng sự thật là Phó Tu Nhiên so với y còn lớn hơn một tuổi.

Nhưng Phó Tu Nhiên đâu, thụy mỹ nhân trong cổ tích bị vương tử vừa hôn liền tỉnh sau đó trải qua cuộc sống hạnh phúc câu chuyện hiển nhiên chỉ là mộng đẹp. Sự thật là, đầu óc y trở nên trì độn, phản ứng trở nên chậm chạp, rất nhiều thứ không thích ứng, mà phương diện thân thể, nhiều năm không có đứng dậy, cơ bắp có chút héo rút, lúc mới bắt đầu chỉ có thể ngồi xe lăn, chậm rãi thông qua quá trình trị liệu mới phục hồi như cũ. Về phần có thể hoàn toàn khôi phục hay không, phải xem bản thân, có vài người, có lẽ về sau không thể lại khôi phục bình thường, hơn nữa không thể vận động kịch liệt như chạy bộ vân vân.Cho nên, hiện tại hai người đều có chút mờ mịt không biết làm sao, gặp nhau, cũng là khách khách khí khí, không giống bạn đời, càng giống bạn bè hơn.

Chẳng qua, làm cho người vui mừng chính là, quá trình trị liệu của Phó Tu Nhiên vô cùng thuận lợi, có thể là bởi vì bản thân Phó Tu Nhiên có ý nguyện phục hồi sức khỏe vô cùng mãnh liệt, tích cực phối hợp trị liệu, cho nên, một tháng sau, y có thể đứng lên rồi, chức năng ngôn ngữ cũng khôi phục không tồi, cơ bản có thể tự nhiên biểu đạt, trí lực nhìn không ra tổn hại quá lớn, mỗi ngày sẽ có nhân viên bác sĩ y tá đến cùng y chơi trò chơi hai giờ, sau vài lần, Phó Tu Nhiên đều đem đối phương giết đến không còn manh giáp,đủ thấy trí lực y cũng khôi phục tương đối tốt, làm cho các bác sĩ của bệnh viện đều rất vui vẻ, bọn họ rất rõ, nếu là một người sống thực vật hơn hai mươi năm có thể ở trong bệnh viện nhà mình khôi phục ý thức như trước, vậy quả thật chính là công trạng lớn, cho nên, phía bệnh viện cũng rất tích cực, đối với quá trình trị liệu của Phó Tu Nhiên xếp đặt thiết kế ra rất nhiều phương án, đúng thật là có chút ý vị mọi người đồng tâm hiệp lực.

Một ngày này, Chu Nguyên Dịch có việc, lúc đi vào bệnh viện, y tá phụ trách phòng bệnh VIP của Phó Tu Nhiên vừa thấy hắn đến, liền chào đón nói: “Chu tiên sinh, ngài nhanh đi khuyên nhủ Phó tiên sinh, ông ấy hôm nay vận động phục hồi sức khỏe cường độ quá lớn, chúng tôi đều sợ gặp chuyện không may.”

Chu Nguyên Dịch hỏi: “Anh ta bây giờ đang ở đâu? Vẫn còn phục hồi sức khỏe?”

Quá trình trị liệu của Phó Tu Nhiên rất phức tạp, về phương diện chủ yếu mà nói, là châm cứu, thuốc đông y, vận động, tổng hợp dưỡng tứ chi, kích thích tứ chi bị tê liệt thức tỉnh, lúc mới bắt đầu là thảm nhất, phải dùng các dụng cụ chuyên môn các thứ để kéo, kích thích y đứng lên, nhìn Phó Tu Nhiên nhiều lần bị kéo đứng lên thân thể nhiều lần chống đỡ hết nổi ngã xuống, Chu Nguyên Dịch nhìn xem đều đau. Chẳng qua, Phó Tu Nhiên thật sự có nghị lực, cho dù đau nhức y đều cắn răng kiên trì, khoảng một tháng sau, y có thể không cần bất luận cái gì chống đỡ cũng có thể tự mình đứng lên, còn có thể đi vài bước.

Y tá vẻ mặt đau khổ nói: “Đúng vậy, sáng hôm nay ông ấy đi dưỡng tứ chi nửa giờ, sau đó vẫn ở phòng vận động phục hồi, sau nghỉ trưa thì hai tiếng trò chơi, luyện đối thoại trong chốc lát, buổi chiều lại đi phòng vận động phục hồi, cho tới bây giờ, giữa đường cũng không có nghỉ ngơi, tôi đi gọi ông ấy mấy lần, ông ấy đều không để ý đến tôi, tôi thực sự sợ thân thể của ông ấy chịu đựng không nổi, Chu tiên sinh, ngài nhanh khuyên nhủ ông ấy, việc thân thể là không thể khinh xuất, vạn nhất tạo thành tổn thương cho cơ thể, chính là dục tốc bất đạt rồi.

Chu Nguyên Dịch gật gật đầu, nói: “Được, tôi nói cho anh ấy.”

Chu Nguyên Dịch đi vào phòng vận động phục hồi, xuyên qua thủy tinh nhìn vào bên trong.

Lúc này đã là sáu giờ chiều, người bệnh đều đi rồi, chỉ có Phó Tu Nhiên một người ở, tay vịn lấy đường băng hai bên, từng bước một hoạt động đôi chân không nhanh nhạy lắm, áo ba lỗ trên người đầy mồ hôi, như đổ một tầng mật ong, bóng loáng.Y tá sầu lo nói: “Phó tiên sinh quá liều mạng, mỗi lân đều muốn làm đến cực hạn. Để cho ông ấy nghỉ ngơi, ông ấy cũng chính là uống miếng nước, ngay lập tức lại trở về làm vận động.”

Chu Nguyên Dịch quay đầu đối với y tá nói: “Được, tôi đã biết, vất vả cho cô rồi.”

Phó Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Dịch đi tới, cầm khăn mặt trên cổ lau lau mồ hôi, nói: “Nguyên Dịch, em đã đến rồi.”

Chu Nguyên Dịch mỉm cười nói: “Vừa rồi có người cáo trạng cho tôi, nói là có một người bệnh không phục hồi theo chỉ huy, quá lượng huấn luyện, ngược lại sẽ đối với thân thể phản tác dụng, để cho tôi tới khuyên nhủ anh.”

Phó Tu Nhiên cười, nói: “Sẽ không đâu, tôi có chừng mực.”

Chu Nguyên Dịch nhìn y chăm chú, nói: “Anh gấp cái gì? Y tá cũng nói, vạn nhất dùng lực quá độ, ngược lại đối với thân thể có thể tổn thương, cái này gọi là dục tốc bất đạt.”

Phó Tu Nhiên lắc đầu, nói: “Tôi không có biện pháp không sốt ruột. Tôi đã mất 20 năm thời gian, hiện tại chỉ có thể khoa phụ đuổi mặt trời*.”

Chu Nguyên Dịch cười nói: “Hôm nay xem ra là không tệ, còn có thể dùng một thành ngữ khó như vậy.”

Phó Tu Nhiên bản thân học thức rất tốt, nhưng, ngủ hơn 20 năm, trí nhớ cái gì suy giảm rất lợi hại, ngôn ngữ biểu đạt cũng trì hoãn, có thể ngắn ngủn một tháng không riêng gì thân thể, ngay cả ngôn ngữ, còn có năng lực suy nghĩ đều có thể có tiến bộ như vậy, bác sĩ y tá đều vô cùng sợ hãi thán phục. Phải biết rằng, sống thực vật ngủ hơn 20 năm sống lại, bản thân chính là kì tích, có thể còn sống cũng không tệ rồi, như Phó Tu Nhiên mục tiêu là khôi phục đến trình độ như người bình thường như thế, nếu thật sự có thể đạt tới, bệnh viện đều sắp nắm giữ đại danh rồi.

Đến buổi tối tám giờ, An Trình cùng Đại Tráng ôm Bảo Bảo qua thăm hai người cha.

Bảo Bảo hiện tại ba tháng, đầu có thể nâng lên, mập mập, trắng như tuyết, vô cùng đáng yêu, bởi vì ban ngày ngủ rất nhiều, đến lúc này ngược lại là rất tinh thần, một đôi mắt đen bóng mở to, chỗ này nhìn chỗ kia nhìn, trẻ con mang theo rất nhiều biểu lộ hiếu kì, quả thực khiến lòng người manh không chịu nổi.

An Trình yêu con như mạng, quả thực không chịu bỏ lỡ bất kì biểu lộ đáng yêu nào của Bảo Bảo, cộng thêm hôm nay Bảo Bảo mặc đồ đều là An Trình tại một trang website ở nước ngoài quần áo thú vị cho Bảo Bảo đặt mua, bị hóa trang thành bộ dáng của một con rùa đen nhỏ, càng khiến cho An Trình phấn chấn hào hứng bừng bừng, cầm cameras chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng “răng rắc” một cái, chụp những khoảng khắc manh của Bảo Bảo.

Chu Nguyên Dịch cười nói: “An Trình, con đem chúng ta đều trở thành bối cảnh đúng không, tất cả đều là Bảo Bảo ôm trong tay người này người kia, nhưng, trọng điểm vĩnh viễn chỉ có một mình Bảo Bảo.”

An Trình tâm tình tốt lắm cầm lấy album ảnh điện tử của Bảo Bảo cho mọi người xem, dùng ngón tay chỉ mấy tấm hình đặc biệt đáng yêu nói, đắc ý nói: “Đó là đương nhiên. Ai bảo Bảo Bảo của chúng ta đáng yêu như thế này.”Chu Nguyên Dịch cười nói: “Kỳ thật con khi còn bé cũng rất đáng yêu.”

Đang cầm ảnh chụp của Bảo Bảo thưởng thức Phó Tu Nhiên ngẩng đầu, nhìn An Trình, nói: “An Trình, khi còn bé có ảnh chụp sao? Tôi muốn nhìn.”

Chu Nguyên Dịch nói: “An Trình khi còn bé ảnh chụp không nhiều lắm. Khi đó máy ảnh là đồ vật hiếm, còn cần kĩ thuật mới có thể chụp, không giống hiện tại ảnh chụp điện thoại muốn chụp liền chụp như bây giờ. Tôi khi đó bận rộn, tôi có thể chụp ảnh gì cho An Trình.”

An Trình nghũ nghĩ, nói: “Cũng có vài tấm. Sau trung học chụp tập thể cũng có mấy tấm. Con trở về tìm xem, ngày mai mang đến cho hai người.”

An Trình có cái gì sắp xếp, đồ vật cũng tốt ảnh chụp cũng tốt đều sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, về nhà lục lọi đã tìm được, ngày hôm sau mang đến cho hai cha xem.

Phó Tu Nhiên lúc cầm được ảnh An Trình, tay đều đang run.

Ảnh chụp hiện màu vàng, hai bên còn có gợn sóng màu trắng bên cạnh, là đặc điểm của thời đại kia.

Một tấm hình đen trắng có bố cảnh quy củ, đoán chùng là ảnh chụp trong một tiệm chụp hình. Trên tấm ảnh An Trình đoán chừng năm sáu tuổi, biểu lộ vô cùng nghiêm túc, mở to một đôi mắt ngây thơ, chặt chẽ mím môi. Bởi vì màu nền đen trắng, lộ ra con mắt đen bóng có thần.

Còn có một tấm ảnh cũng là đen trắng, thoạt nhìn không khác biệt lắm, cũng là bộ dạng sáu bảy tuổi, đoán chừng là hiệu quả chụp hình, An Trình nhếch môi cười, lộ ra hai khỏa răng trắng hàm trên cùng ba khỏa răng trắng hàm dưới, bộ dáng ngu ngơ, trên người An Trình trước sau như một thoạt nhìn khôn khéo thật sự là hiếm thấy, Đại Tráng ở một bên quan sát cũng không nhịn được nữa cười, nói: “An Trình rõ ràng còn có thời điểm bựa như vậy.”

Phó Tu Nhiên cười, chỉ là cười trong hốc mắt lóe lệ quang.

Lúc đem album ảnh trả lại cho An Trình, Phó Tu Nhiên rốt cục rơi lệ: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lúc hai người cần tôi nhất, tôi không có trách nhiệm...”

An Trình rốt cục nhịn không được, tiến lên ôm ba, thấp giọng nói: “Ba, cái này không trách người.”

Phó Tu Nhiên chặt chẽ ôm lấy An Trình, khóc không thành tiếng nói: “Thế nhưng là, sự thật chính là như vậy, cho dù không phải ta mong muốn. Chỉ có điều, con, thời gian còn lại, ta không bao giờ bỏ lỡ nữa.”

“Đúng, về sau chúng ta đều cùng một chỗ, không bao giờ tách ra nữa.” An Trình ở trên bề vai Phó Tu Nhiên nặng nề gật đầu, giương mắt nhòn cha cách đó không xa, trong mắt Chu Nguyên Dịch cũng là lệ quang lập lè, hướng về phía An Trình gật gật đầu, dường như là khen ngợi An Trình vừa rồi gọi một tiếng “Ba” kia.

*Khoa Phụ đuổi mặt trời: Thời cổ xưa, trong hoang dã miền bắc có một ngọn núi cao chọc Trời, ở trong rừng sâu, có một nhóm người khổng lồ sinh sống. Thủ lĩnh của họ trên tai có đeo hai con rắn vàng, tay cũng cầm hai con rắn vàng, người này tên là Khoa Phụ, bởi vậy, nhóm người này được gọi là dân tộc Khoa Phụ. Người Khoa Phụ hiền lành, cần cù dũng cảm, sống cuộc sống không tranh giành với ai, an nhàn thảnh thơi.

Có một năm, thời tiết rất nóng, Mặt Trời nóng hừng hực chiếu thẳng xuống Mặt Đất, cây cối đã bị phơi khô, sông ngòi cũng bị phơi sắp cạn. Mọi người nóng nực khó chịu, người Khoa Phụ tới tấp bị nóng chết. Thủ lĩnh Khoa Phụ rất đau lòng, ông ngẩng đầu nhìn Mặt Trời, nói với mọi người: “Mặt Trời quá ác độc, tôi nhất định phải đuổi Mặt Trời, bắt lấy Mặt Trời, bắt Mặt Trời phải nghe con người chỉ huy. Người trong dân tộc nghe nói, tới tấp khuyên ngăn. Có người nói: “Ông chớ nên đuổi, Mặt Trời cách chúng ta xa như vậy, ông sẽ mệt mà chết thôi.” Có người nói: “Mặt Trời nóng như thế, ông sẽ bị đốt chết đấy.” Nhưng Khoa Phụ trong lòng đã quyết, ông nhìn mọi người nói: “Vì cuộc sống yên vui của mọi người, tôi nhất định phải đi.”

Khoa Phụ tạm biệt mọi người, đi về phía Mặt Trời, hai chân chạy nhanh như gió. Mặt Trời di chuyển nhanh chóng trên không, Khoa Phụ rượt đuổi trên Mặt Đất. Ông băng qua từng ngọn núi, vượt qua từng con sông, bước chân của ông dậm “Thình thịnh“. Khoa Phụ đuổi mệt rồi, giũ đất cát ở trong dầy ra rơi xuống đất, do đó tạo thành một ngọn núi đất. Khoa Phụ nấu cơm, nhặt ba viên đá làm kiềng bắc nồi, ba viên đá này trở thành ba ngọn núi cao mấy nghìn mét.

Khoa Phụ một mực đuổi theo Mặt Trời, xem ra ngày càng đến gần Mặt Trời, Khoa Phụ ngày càng có lòng tin hơn. Cuối cùng Khoa Phụ đã đuổi kịp Mặt Trời ở nơi Mặt Trời xuống núi. Một quả cầu lửa đỏ chói hiện ra ngay trước mắt Khoa Phụ, hàng vạn tia sáng chiếu lên người Khoa Phụ. Khoa Phụ vô cùng hân hoan giang rộng cánh tay, muốn ôm lấy Mặt Trời. thế nhưng Mặt Trời nóng lạ thường, Khoa Phụ cảm thấy vừa khát vừa mệt, Ông chạy đến bên sông Hoàng Hà, một hơi tu cạn nước sông Hoàng Hà, ông lại chạy đến bên sông Vị, uống sạch nước sông Vị, thế nhưng vẫn chưa hết cơn khát. Khoa Phụ liền chạy về hướng bắc, ở đó có đầm nước lớn ngang dọc nghìn dặm, nước trong đầm đủ đề Khoa Phụ giải khát. Thế nhưng Khoa Phụ chưa chạy đến bên đầm nước, đã bị khát chết trên đường đến đầm nước.

Khi sắp chết, Khoa Phụ trong lòng thấy rất đáng tiếc, ông còn nhớ đến người dân tộc mình, do đó quẳng chiếc ba toong trong tay mình. Nơi chiếc ba toong rơi xuống, bỗng hiện ra một rừng đào xanh tốt. Mảnh rừng đào này quanh năm rậm rạp xanh tốt, che bóng mát cho khách qua lại, quả đào làm thứ giải khát cho mọi người, để mọi người quên hết mệt nhọc, lấy lại tinh thần tiếp tục lên đường.

Chuyện Khoa Phụ đuổi Mặt Trời, đã nói lên nguyện vọng chiến thắng hạn hán của người đời xưa Trung Quốc. Tuy Khoa Phụ cuối cùng đã hy sinh, nhưng tinh thần bất khuất của ông lại bất tử. Trong nhiều sách cổ Trung Quốc, đều đã ghi chép truyền thuyết liên quan đến Khoa Phụ đuổi Mặt Trời, có địa phương Trung Quốc còn gọi núi lớn là “Núi Khoa Phụ” để kỷ niệm Khoa Phụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK