• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Minh Miu

Một đoàn người trở về nhà, tự nhiên chuyện đầu tiên là xem Bảo Bảo.

Bảo Bảo mặc một thân quần áo trẻ sơ sinh màu lam nhạt, trên đỉnh đầu đội một cái mũ thêu chữ thập mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô giấu ở bên trong, giống như một tiểu thiên sứ, dường như chấp cánh liền bay đi, đem Chu Nguyên Dịch và Phó Tu Nhiên yêu thích vô cùng, ôm lại ôm, hôn rồi lại hôn, thanh âm trùng nhau hỏi: “Bảo Bảo, còn nhớ ông nội không? Bảo bảo ngoan, nhìn ông nội mang thứ gì đến cho con nè.”

An Trình cười hì hì nhìn hai người cha, nói: “Cha, ba Phó, hai người thoạt nhìn khí sắc rất tốt.” Quả nhiên, tình yêu tẩm bổ khiến cả người đều tỏa sáng, ha ha.

Chu Nguyên Dịch mỉm cười nói: “Vậy sao? Tâm tình dễ chịu sắc mặt liền tốt.”

An Trình nhìn chăm chú bộ dáng đi đứng của Phó Tu Nhiên, không có cầm gậy nhưng đi đứng vô cùng tự nhiên, xem như triệt để khỏi hẳn đi à nha? Trong lòng vô cùng cao hứng.

Phó Tu Nhiên ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt con trai như thế, trong nội tâm tự nhiên cũng là vui sướng. Y là người tính cách nội liễm, mặc dù cũng là người tạo ra con trai nhưng thân thiết giống như Chu Nguyên Dịch, chung quy vẫn là không có.

Con trai lớn rồi, thiếu một phần thân mật chung quy vẫn là thiếu, tùy tiện thân cận, sẽ chỉ khiến con trai cảm thấy không được tự nhiên, cần gì chứ?

Phó Tu Nhiên tuy nghĩ vậy, trong ngực ôm khuôn mặt non nớt của Bảo Bảo hôn một cái, nói: “Bảo Bảo, ông nội Phó mang đến cho con rất nhiều quà, muốn cảm ơn ông nội như thế nào đây? Đến, hôn một cái ~~~”

Bảo Bảo trong lúc mọc răng đặc biệt thích chảy nước miếng, ông nội chính mình chủ động yêu cầu, cũng liền không chút khách khí mà trát nước miếng lên mặt Phó Tu Nhiên.

Chu Nguyên Dịch và An Trình đều nở nụ cười, An Trình vội vàng lấy một tờ khăn giấy đưa cho ba Phó, khéo léo mà hóm hỉn giải thích: “Bảo Bảo thích ai, liền trát một mặt nước miếng, không có biện pháp, đứa nhỏ thích, chính là hạn hẹp như vậy.”

Phó Tu Nhiên thiệt tình cảm thấy rất tự hào, nhìn An Trình đứa nhỏ này được dạy bảo tốt lắm, phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện vừa hành sự tự nhiên vừa thỏa đáng, cẩn thận.

Trong chốc lát, mở va li ra, trước đổ ra một đóng lớn đồ chơi đến. An Trình nhìn xem liền nở nụ cười, nói: “Ba Phó, hai người là đem đồ trong cửa hàng trẻ em đem đến nhà con biến thành khu vui chơi à.”

Phó Tu Nhiên hiện tại thân thể khôi phục cơ bản, rốt cục có thể ôm Bảo Bảo, lúc này liền ôm Bảo Bảo không buông tay, tùy ý cầm một món đồ chơi đến trước mắt Bảo Bảo lắc lư, dụ dỗ Bảo Bảo chơi. Bảo Bảo mới lạ mà đưa bàn tay nhỏ bé đi bắt lấy, vui vẻ cười khanh khách, tuyệt không sợ người lạ.

Dì Hứa vội vàng tiến lên, nói: “Chu...lão tiên sinh, Phó...tiên sinh, Bảo Bảo chính là đang mọc răng, thích nhất cầm đồ bỏ vào miệng cắn, hiện tại trước đừng cho nó, chờ tôi vào bếp lấy đồ đã tiêu độc nhiệt độ cao sau đó mới có thể cho Bảo Bảo chơi.”Ách... cái này dì ngược lại là người cẩn thận, chỉ là...được rồi, An Trình trong đây là Chu tiên sinh, ta liền là Chu lão tiên sinh, ta biến thành Chu lão tiên sinh, mà Phó Tu Nhiên vẫn là Phó tiên sinh, này không loạn bối phận sao? Chu Nguyên Dịch sắc mặt trầm xuống, lập tức khó chịu.

Phó Tu Nhiên nhìn dì Hứa, nói: “Bà...về sau gọi tôi là Phó lão tiên sinh, đừng gọi sai nữa.”

Dì Hứa “vâng” một tiếng. Mấu chốt là nam nhân này thật sự thoạt nhìn nhiều lắm là 30 tuổi, gọi “lão tiên sinh” thật sự cảm thấy rất kì quái. Dì Hứa nghĩ thầm.

An Trình đi ra hòa giải, nói: “Thế này, chúng tôi học cách nói của Hương Cảng bên kia, dì Hứa, dì gọi bọn họ đều là tiên sinh, gọi tôi cùng Đại Tráng, đổi một cách gọi khác. Dì gọi tôi là Chu sinh, gọi Đại Tráng là Điền, chính là Điền sinh, hoặc, sir Chu, sir Điền, đều là có thể.”

Dì Hứa vội nói: “Được, đã biết. Chu...sinh.”

Bởi vì vậy, Chu Nguyên Dịch ngược lại là càng ngượng ngùng, nói: “Được rồi được rồi, thực tại nói, ngược lại giống như là đem chuyện làm quan trọng quá rồi, không bằng không để bụng được rồi.”

Phó Tu Nhiên cũng phiền muộn, nhìn trẻ tuổi cũng không nên, vốn hai nam nhân cùng một chỗ liền đủ gây chú ý ánh mắt của người ngoài rồi, lại đến cái này nữa, ồn ào đến nỗi trong lòng Nguyên Dịch càng thêm phiền phức khó chịu hơn.

An Trình nhìn cha, vẻ mặt chân thành nói: “Cha, người không già, thật sự, dì Hứa, là thói quen rồi, nói sai, nhất thời đầu óc rút gân không có chuyển ngoặc, người đừng trách dì ấy.”

Chu Nguyên Dịch khoát khoát tay, tỏ vẻ được rồi, đừng có lại nhắc chuyện này, đúng lúc này, nghe được thanh âm chuông cửa leng keng, mấy người liền thừa cơ đổi chủ đề, đều cười nói: “Là Đại Tráng trở về rồi hả?”

An Trình nói: “Có thể, anh ấy gần đây rất bận, chỉ có điều, nghe nói hai người cha muốn tới nhà, vội vã trở về, nấu cơm cho hai người.”

Chu Nguyên Dịch săn sóc nói: “Đại Tráng làm đồ ăn ăn ngon, chỉ có điều, nó hôm nay bận bịu một ngày, về tới nhà cũng mệt mỏi, liền đừng để nó nấu cơm nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn.”

An Trình cười nói: “Cũng được, vừa vặn bên ngoài tiểu khu vừa mở một quán cơm triều châu, chúng ta đi nếm thử.”

Kết quả cửa tra vào truyền đến tiếng gào có chút kinh ngạc của dì Hứa: “Cậu...cậu...cậu... cậu tại sao lại đến nữa.”

“Trí nhớ không tốt. Bà cũng biết tôi là đại thiếu gia Chu gia, tôi không thể tới?”

Chu Nguyên Dịch đứng lên, kinh ngạc nói: “Là An Bằng đến? Nó không có việc gì là được rồi, cũng không gội điện thoại cho ta, làm cho ta lo lắng cả buổi. Chỉ có điều, dì Hứa nói nó lại tới nữa, chẳng lẽ lúc trước nó đã tới đây rồi hả?”

An Trình còn chưa kịp trả lời, An Bằng cũng đã sải bước tiến vào, đến trước mặt Chu Nguyên Dịch, bắt đầu vẻ mặt bi phẫn mà cáo trạng.

Lốp bốp lốp bốp, lốp bốp lốp bốp.

An Trình có chút bất đắc dĩ nhìn anh trai cậu, thật đúng là kiên cường, đã bị một trận đánh, hoa cúc cũng bị thương, rõ ràng còn đi đứng ổn như vậy, bước chân nhanh như vậy, nói chuyện sức lực cũng dồi dào, thật đúng là tiểu cười đánh không chết. Như thế nào khiến người khác khắc khoải như vậy.Vì cho thấy bản thân nói đều là sự thật, Chu An Bằng đem áo cởi ra, cho cha xem vết máu loang lổ trên lưng.”

Chu Nguyên Dịch nhìn xem đều đau thay cho con trai cả, trong miệng phát ra một tiếng “híz-khà-zzz“.

Chu An Bằng tức giận nói: “Cha, còn có trên đùi cùng trên mông nữa. Đặc biệt là mông, quả tực là khu vực nặng nhất, con ngồi cũng không dám ngồi. Cha, người cũng không thể dễ dàng tha cho nó.”

An Trình cười lạnh nói: “Phải, tôi tâm ngoan thủ lạt, không riêng gì chút vết thương ấy, còn đem anh đến nội thương, tranh thủ thời gian cởi quần cho cha xem.”

Chu An Bằng cả giận nói: “Chu An Trình, mày đừng không biết xấu hổi, bảo tao trước mặt cha cởi quần?”

An Trình bĩu môi nói: “Tự anh nói đó, mông là khu vực nặng, anh phải đem chứng cứ ra.Ở trước mặt cha lộ mông có quan hệ gì, anh ở bên ngoài trước mặt những nữ nhân kia tùy tiện cởi quần áo, ngược lại là cùng người trong nhà không thạo. Còn muốn cất giấu cái gì, không để cho chúng tôi xem?”

Chu An Bằng trong lòng mắng, An Trình này vô sỉ, chuyên môn hướng chỗ thịt dày không nhìn thấy đánh, cũng không thể bảo mình ở trước mặt cha cởi quần kiểm nghiệm tổn thương.

Kì thật cởi quần lộ mông không có gì, chủ yếu là Chu An Bằng trong nội tâm có quỷ: Cái này vừa mới làm không bao lâu, đằng sau chỗ kia rất rõ ràng, để cho cha thấy còn được sao? Dù sao Chu An Bằng luôn ở trước mặt cha chà đạp vấn đề tính hướng của An Trình, hiện tại bản thân bị người hái hoa cúc, không phải là tự mình đánh miệng mình sao?

“Chết mẹ mày đi. Mày là thứ không có mẹ nuôi, ngược lại là sẽ châm ngồi thị phi.” Chu An Bằng thuận miệng nổi giận mắng.

Thật tình không biết, cái này, đúng là chọc vào chỗ đau của Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên, sắc mặt lập tức biến đổi.

Phó Tu Nhiên đương nhiên không có khả năng có cái cảm tình gì với đứa con trai này của Chu Nguyên Dịch, nhìn gã ta vừa vào cửa hung hăng càn quấy, còn nói ra miệng những lời dơ bẩn như vậy, trong nội tâm càng sinh ra chán ghét, chỉ là trở ngại thể diện Chu Nguyên Dịch, khó nói mà thôi.

An Trình nhìn cha khiếp sợ biểu lộ đau lòng, rì rì nói: “Cha, thực xin lỗi, con lần trước đã đáp ứng cha không cùng An Bằng tính tốn sổ sách cũ kia, nhưng, anh ta lại chạy tới công ty của con quấy nhiễu, còn dẫn theo Tạ Đạt Mẫn, trước mặt Đại Tráng ồn ào, bảo con như thế nào không tức giận? Lúc đó con nghĩ đến đã đáp ứng cha không truy cứu, vẫn là nhịn. Sau đó, anh ta không phải muốn đi theo chúng con về nhà, nói ngôi nhà này cũng có phần anh ta, con cũng nhịn, dẫn anh ta về nhà. Nhưng, anh ta vừa vào cửa, liền đối với dì Hứa cùng Bảo Bảo tống to, đem Bảo Bảo sợ tới mức oa oa khóc lớn, con không thể nhịn. Cha, người cũng biết, làm cha mẹ thà rằng chính mình ủy khuất, chính là không thể nhìn con ủy khuất, cho nên, con đánh anh ta. Bởi vì, không thể nhịn được nữa.”

Chu Nguyên Dịch lập tức liên tưởng đến lúc đó An Bằng phái sát thủ đuổi giết An Trình, cái này đủ làm cho người tức lộn ruột, càng tức giận hơn chính là, An Trình lúc ấy còn lớn bụng, nếu lần kia không có tránh thoát, còn có thể có An Trình sao? Còn có thể có Bảo Bảo đáng yêu như thế trước mắt sao?Chu An Bằng nhìn cha bị An Trình dăm ba câu nói liền không nói gì, lập tức sốt ruột, hướng về phía cha nói xạo, nói: “Lung tung cái gì? Cha, người đừng nghe nó giả vờ đáng thương, nó trước sau như một là người giảo hoạt như thế này, há mồm nói lung tung, không thấy sự việc có thể nói bông hoa, gài bẫy người khác không thương lượng. Ngược lại là nhìn vết thương trên người con này, đây mới là bằng chứng.”

Người khác còn hãy còn có thể, Phó Tu Nhiên trước liền nổi giận, vừa vặn Bảo Bảo ở trong ngực y chơi món đồ chơi nhỏ chơi đến vui vẻ, căn bản không có chú ý tới trận giương cung bạt kiếm của người lớn này.

Phó Tu Nhiên bỗng nhiên có chủ ý, y dùng sức một cái, đem món đồ chơi từ trong tay Bảo Bảo lấy đi, Bảo Bảo lập tức bẹp miệng sắp khóc rống, Phó Tu Nhiên lại bất động thanh sắc ở trên mông Bảo Bảo nhéo một cái.

Bảo Bảo bỗng nhiên ngảng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nổi gân xanh của Chu An Bằng, sắc mặt dữ tợn chỉ vào cha tức giận mắng, liền gợi ý kí ức ngày hôm qua, không khỏi bị doạn đến “oa oa” khóc rống lên.

Cái này, không có người lại để ý tới Chu An Bằng chất vấn nữa, một đám người đều tiến lên dỗ Bảo Bảo: “Bảo Bảo, làm sao vậy, đừng khóc đừng khóc. Đã xảy ra chuyện gì.”

Giọt nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt Bảo Bảo lăn ra, từ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như hạt châu đã đứt chảy xuống, Bảo Bảo dẹp miệng khóc đến thương tâm, như thế nào dỗ cũng không ngừng, khiến tất cả mọi người trong phòng sầu lo: “Bảo Bảo như thế nào đang yên ổn lại khóc lên?”

Dì Hứa cũng từ phòng bếp đi ra xem đỗng tĩnh, lúc này thật sự nhịn không được, chỉ vào Chu An Bằng nói: “Bảo Bảo ngày hôm qua bị bộ dạng hung dữ này của đại thiếu gia doạn sợ, lúc này lại thấy cậu ấy, cho nên mới khóc.”

Chu An Bằng hung ác trừng mắt dì Hứa, nói: “Lão thái bà, bà nói lung tung, tôi đuổi việc bà bây giờ.”

Dì Hứa bộ ngực ưỡn ra, nói: “Tôi cũng không phải cậu mướn, cậu nói đuổi liền đuổi?”

Chu An Bằng “cắt” một tiếng, nói: “Tôi là Đại thiếu gia Chu gia, đừng nói thuê một bảo mẫu, tổng thanh tra tài vụ lương một năm một trăm vạn tôi đều đuổi được.”

Những lời này rốt cục đam vào phổi Chu Nguyên Dịch, nói: “An Bằng, con hồ đồ cũng nên có mức độ. Hơn nữa, ta còn không nói đến chuyện con tùy ý đuổi việc Hồ tổng thanh tra tài vụ nữa, mọi người bên dưới công ty nói, là vì Hồ tổng thanh tra tài vụ tra ra con bịa đặt sổ sách giả chuyển đi 1000 vạn mới bị con quan báo tư thù đuổi việc. Phần quan trọng bên kia hiện tại đối với con ý kiến rất lớn, con biết không?”

Chu An Bằng ngẩng ngẩng đầu, nói: “Không phải như vậy, Hồ tổng thanh tra tài vụ là lòng dạ hẹp hòi, chân tay co cóng, luôn kìm phí dụng của con, tiền của công ty đều là dùng ở công ty, con một đồng tiền cũng không có dùng riêng, đều là đám người kia không quen nhìn con, luôn vu oan con. Cho nên, con cũng không muốn quay về. Công ty bên kia câu tay bó chân, một đám lão đầu tử suốt ngày dong dài như vậy, con đã sớm chịu đủ. Con muốn tới công ty MA bên này làm việc.

Chu An Trình trong nội tâm cười thầm: Chu An Bằng,là anh tự tìm đường chết đấy, hiện tại cha không trách tôi đánh anh, lực chú ý chuyển dời thành công rồi.Chu Nguyên Dịch đứng lên, trầm giọng nói: “An Bằng, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.”

Chu An Bằng liền theo cha đi thư phòng.

An Trình cùng Phó Tu Nhiên ở lại trong phòng khách, Phó Tu Nhiên oán hận nói: “Nếu không phải ta xem ở phân lượng nó là con trai của cha con, ta đánh nó nhừ tử. Chạy đến trong nhà người ta diễu võ dương oai, cái này không phải muốn ăn đòn?”

An Trình biết rõ tâm tình của ba Phó, vỗ vỗ tay y, nói: “Đừng lo cho con, từ nhỏ đến lớn, con không thể nào chịu thiệt. Hiện tại có mọi người, còn có Đại Tráng, liền càng không có khả năng chịu thiệt.”

Phó Tu Nhiên ngẫm lại cũng đúng, chỉ có điều, tánh tình Chu An Bằng đáng chết kia, thật sự là khiến hàm răng người khác đều ngứa.

Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, Đại Tráng cũng trở về rồi, thấy Phó Tu Nhiên liền cười nói: “Ba Phó, hai người đến rồi, ồ, cha ở đâu? Như thế nào không thấy cha?”

An Trình nói: “Chu An Bằng đã đến. Lúc này ở trong thư phòng nói chuyện với cha/”

Đại Tráng lập tức cảnh giác nói: “Anh ta tới làm gì?”

“Khóc lóc kể lể chúng ta bắt nạt anh ta chứ sao.” An Trình nhún nhún vai.

Đại Tráng nắm chặt đốt ngón tay, giọng căm hận nói: “Anh ta còn dám tới cáo trạng? Anh ta sao không nói lần trước anh ta phái...”

An Trình vội vàng ngắt lòng bàn tay Đại Tráng, ý bảo anh không cần nói tiếp.

Đại Tráng biết rõ An Trình là không muốn ba Phó nghe được. Dù sao, cái này hai người cha lập trường không giống. Ba Phó, tự giác thua thiệt An Trình, nhất định là đau lòng con trai đau đến độ hận không thể đem toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới đặt ở trước mặt con trai, chỗ nào nghe người khác bắt nạt An Trình? Còn cha Chu, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có thể giảng hòa liền giảng hòa, vẫn là hy vọng hai anh em tương thân tương áo, cho nên, An Trình lĩnh hội được khổ tâm của cha, tuy trong lòng vẫn là tức hận Chu An Bằng, đến cùng cũng không không có khiến gã ta chết, cũng liền không muốn khiến ba Phó biết đau lòng.

Trong thư phòng, Chu An Bằng ngược lại là hỏi trước nói: “Vừa rồi nam chính kia là ai? Như thế nào nhìn chằm chằm con bằng ánh mắt không thích hợp như vậy? Ngược lại giống như con cùng ông ta có thù hận.”

Chu Nguyên Dịch nhíu lại lông mày, nói: “Ah. Đó là chú Phó, ta đang muốn nói cho con biết, có thể...”

Chu Nguyên Dịch rất xấu hổ, chỉ có điều, vẫn là kiên trì nói tiếp: “Ta về sai cùng với ông ấy sống cùng nhau.”

Chu An Bằng nghẹn ngào nói: “Cái gì! Con không đồng ý.”

Thế giới này điên rồi sao? Chỉ là một mình An Trình là gay còn chưa đủ, thậm chí ngay cả cha cũng đuổi theo mốt. Hơn nữa, người kia rõ ràng bộ dang là thiên vị An Trình, đừng đem gã là đồ ngốc, nhòn không ra. Chu An Trình đã có nhiều người hướng về như vậy, vẫn không đủ, lại tới một người đàn ông thổi gió bên tai cha.

Chu Nguyên Dịch ho khan một tiếng, nói: “Cái này không có quan hệ gì với con, con đồng ý cũng được không đồng ý cũng được, sự tình chính là như vậy. Con không thích, về sau có thể không cần nhìn ông ấy.”Chu An Bằng cảm thấy tức đến thở không đều, cảm thấy mình ở đâu đều bị ngăn trở, giống như không ai để ý đến, ngược lại là tiểu tử Chu An Trình kia đường làm quan khắp nơi đều rộng mở.”

Được rồi. Gã ta lúc lắc đầu, hướng về phía cha sặc một tiếng nói: “Được rồi, mọi thứ đều là cha định đoạt, không cần hỏi ý kiến của con, thích thế nào được cái đó. Đi. Nhưng, cha, con chịu thiệt thòi lớn như vậy, người nói bỏ đi, con còn chưa tính, chuyện công việc người dù sao cũng phải giải quyết một chút, con là không có ý định lại trở về công ty bên kia.:

Chu Nguyên Dịch trong lỗ mũi hừ một tiếng nở nụ cười, nói: “Cho dù con muốn trở về, ban giám đốc bên kia chưa chắc sẽ cho con trở về. An Bằng, tự con nói, những năm này, con đút cho ta bao nhiêu cái sọt rồi hả?”

Chu An Bằng hiểu rõ trong lòng, ngược lại là ngoài miệng thuyết thục nhẹ nhàng, nói: “Cha, con biết trước đây có vài chỗ không quá dụng tâm, rơi vào lời ong tiếng ve của người ta, làm cho người cũng không quá tin tưởng năng lực của con, chỉ có điều, lúc này đây,con nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không để cho cha mất mặt, cha, người liền cho con một cơ hội. An Trình có thể làm, con cũng có thể.”

Chu Nguyên Dịch đau đầu nói: “An Bằng, ta bất cứ nói thế nào với con, con đều cho rằng ta bất công. Nhưng, vị trí tổng giám đóc khu Á Thái, không phải ta muốn cho là cho, phải được ban giám đốc thông qua. An Trình làm tổng giám đốc khu Á Thái, cũng là có chỉ tiêu có khảo hạch, chỉ tiêu không đạt được, liền đổi người, đi ra bên ngoài thuê một người quản lý phù hợp chức nghiệp, dù sao chúng ta tuy là gia tộc xí nghiệp, hiện tại cyngx là hình thức công ty đầu tư cổ phần, không có khả năng độc quyền chuyên đoán.

Chu An Bằng không cam lòng nói: “Được hay không được, dù sao cũng phải để con thử mới cam tâm. Cha, người không thể cho rằng vị trí đó chỉ có An Trình làm tốt, liền quên con. Bằng không, người để cho An Trình nghỉ một tháng, con làm tổng giám đốc khu Á Thái thử xem, nếu không được, con lại nhường lại trả cho An Trình.”

Chu Nguyên Dịch tức giận nói: “Con đem đây là chỗ mọi người có thể đùa giỡn? An Trình làm tổng giám đốc khu Á Thái làm rất tốt, công ty cao thấp tâm phục khẩu phục, con bảo nó nhường lại một tháng cho con chơi đùa, làm sao có thể? Người ta còn tưởng rằng An Trình phạm vào sai lầm gì nghiêm trọng đã không thích hợp với chức vị này nữa? Hơn nữa, lần này MA đều đầu tư vài tỷ, nếu làm hư, toàn bộ công ty đều phải sụp, ta dám đưa cho con chơi thử?”

Chu An Bằng nghẹn lời, nửa ngày, không phục nói: “Vậy dù sao cũng cho con một chức vị không khác lắm?”

Chu Nguyên Dịch quả quyết nói: “Không có. Muốn con ở phía dưới An Trình làm việc, con tuyệt đối là cái phá hoại, vậy cần gì chứ? Con nếu không chịu trở về, ở tại MA chơi đi, ta mỗi tháng cho con tiền sinh hoạt, con không cần thêm phiền liền tốt rồi.”

Chu An Bằng lần này nổi trận lôi đình, cũng bất chấp trước mặt chính là cha, liền ở trong thư phòng rống to kêu nói không công bằng, ồn ào đến nổi Chu Nguyên Dịch cuối cùng cũng nổi giận, đem cái chặn giấy triều đại trên bàn sách ném đi qua, suýt nữa đánh trúng gã ta.

An Bằng nói: “Con cũng tổn thương thành như vậy, cha, người còn ném vào con?”

Chu Nguyên Dịch gầm nhẹ nói: “Vậy thì sao? Ta nói cho con biết, nếu người bên ngoài kia biết rõ lúc trước con phái người đuổi giết An Trình, tin hay khóc ông ta lấy dao chém con. Còn không mau cút?”

Đem gã đuổi đi.

Nửa giờ sau, Chu An Bằng lại trở về, khóc rống cầu cha tha thứ, nói: “Được, con thà rằng làm cấp dưới An Trình, con cũng không tin con không thể làm được cái gì.”

Mấy người ở đây ngoài trừ Chu Nguyên Dịch đều lộ ra vẻ mặt khinh thường. Chu Nguyên Dịch trưng cầu ý kiến An Trình, An Trình nghĩ nghĩ, nói: “ Vậy bộ tổng vụ.”

Chu An Bằng tức giận nói: “Cái gì? Bộ tổng vụ? Tap là người làm đại sự, là đại thiếu gia Chu gia, mày bảo tao làm tổng vụ loại này là lão đầu về hưu làm, mỗi ngày phát cho tất cả các bộ phận giấy vệ sinh? Tao muốn đi bộ phần cốt lỗi làm tổng thanh tra.”

An Trình nhịn cười, nghiêm trang nói: “Hiện tại tổng thanh tra từng bộ phẫn cốt lỗi đều đã có người rồi, ngoài trừ bên tổng vụ. Chỉ có điều, nếu như anh đối với chức vị yêu cầu không cao, nếu tiếp nhận chức vị, tôi ngược là là có thể gắng gượng an bài.” Văn phòng tổng giám đốc thiếu người dọn dẹp vệ sinh, không chê thì tới đi, ha ha, tuyệt đối quyền lực nòng cốt.

Chu An Bằng đôi mắt trong mong nhìn Chu Nguyên Dịch, kéo dài thanh âm hô: “Cha...”

An Trình cười nhạo nói: “Anh trai, lớn rồi còn làm nũng với cha, anh càng ngày càng nhỏ sao? Đáng tiếc, ở chỗ này có người nhỏ hợp tiêu chuẩn, anh làm nũng cũng vô dụng. Hơn nữa, chuyện làm ăn, một mã hồi một mã. Không phải tôi ép buộc anh, bằng năng lực công tác của anh, cũng chỉ đủ làm việc lặt vặt tại bộ tổng vụ này thôi. Chỉ có điều, tôi muốn nhắc trước anh một câu, công ty, có một ít quy định nghiêm khắc. Bộ tổng vụ mỹ nữ rất nhiều, không được quấy rồi, đến lúc đó xin anh tự trọng.”

Chu An Bằng bị chọc giận đến nổi cái mũi muốn lệch ra.

Đếm buổi tối hai vợi chồng son nằm nghỉ, Đại Tráng buồn bực hỏi An Trình: “Em làm gì đồng ý anh ta đến công ty? Bảo anh ta qua một bên mát mẻ đi.”

An Trình nở nụ cười giả tạo, nói: “Chủ yếu là em đặc biệt chờ mong qua hai tháng sau, tình cảnh anh ta xin nghỉ ở nhà dưỡng thai, vậy nhất định sẽ rất đặc sắc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK