An Trình đổi giọng gọi “Ba”, đối với Phó Tu Nhiên là một ủng hộ lớn, một tháng tiếp theo, tình hình trị liệu càng ngày càng tốt, ngay cả bác sĩ đều sợ hãi thán phục, kỳ tích đang phát sinh.
Hiện tại Phó Tu Nhiên không chỉ có thể đứng lên, còn có thể tự mình đi một đoạn ngắn.
Tại bệnh viện đánh giá, rất nhiều người sống thực vật sau khi tỉnh lại, trên ngôn ngữ, có thể nói, có thể biểu đạt ý nghĩ của mình, trên hành động, có thể đi đường, có thể đạp xe đạp, trên năng lực tư duy, có thể đánh cờ, có thể xem hiểu kịch truyền hình, trình độ như vậy, coi như là hoàn toàn bình phục, căn bản không thể trong cậy vào bọn họ như người bình thường bắt đầu lao động, công tác, hoặc là gánh trách nhiệm nuôi gia đình.
Tình huống của Phó Tu Nhiên, xác thực là kì tích.
Một ngày này, An Trình cùng Đại Tráng vẫn là mang theo Bảo Bảo tới thăm hai người cha.
Bảo Bảo sắp năm tháng rồi, thời gian tỉnh ngày càng dài, còn đặc biệt thích cùng người chơi, lúc nghe người ta nói chuyện sẽ thỉnh thoảng lộ ra bộ dạng không răng tươi cười hạnh phúc của đứa nhỏ, khiến bốn nam nhân đều yêu thích vô cùng, tranh nhau cướp ôm Bảo Bảo, chỉ là Phó Tu Nhiên lực cánh tay yếu một chút, ôm một chút tiếc nuối mà qua tay người khác.
Mấy người vô cùng vui vẻ nói chuyện trong chốc lát, Phó Tu Nhiên đứng dậy, đi vài bước, vịn vách tường, hướng về phía toilet đi.
Chu Nguyên Dịch nghĩ tới đi đỡ y, y khoát tay nói không cần, tự mình có thể đi.
Chu Nguyên Dịch liền để cho y tự đi.
An Trình nhìn, hơi lo lắng nói: “Ba Phó một người có thể làm sao? Người bình thường có lẽ cảm thấy đi WC vung nước tiểu thật là chuyện dễ dàng, đối với người bệnh mà nói lại không thoải mái, thiệt nhiều động tác cấu thành. Cha, con trước kia lúc ngã gãy xương nằm trên giường trọn vẹn nửa năm, rất có thể hiểu được.”
Chu Nguyên Dịch nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì đâu, ba con có suy nghĩ này, hết thẩy cũng sẽ ổn thôi.”
Phó Tu Nhiên cố gắng tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, An Trình giữ trong tâm, khi ngày hôm sau đến, mang cho Phó Tu Nhiên một cây gậy do nước Anh chế tác vô cùng tinh xảo.
Chu Nguyên Dịch vỗ đùi, nói: “Ta ngược lại là sơ sót, vẫn là An Trình nghĩ chu đáo.”
Xác thực, bởi vì lúc trước cơ chân héo rút, cho nên, đối với ngôn ngữ cùng năng lực tư duy hồi phục tốt đẹp, Phó Tư Nhiên đi đứng vẫn có chút không thể khôi phục được rất tốt.
Có thể đi, nhưng là, không thể đi được thời gian quá dài, giống như đi chừng mười phút đồng hồ liền phải ngơi một chút, có thể đứng, nhưng là tình huống hoàn toàn không có gì chống đỡ rất dễ dàng mệt mỏi, cho nên, cây gậy này đối với Phó Tu Nhiên mà nói quá thật chính là đúng lúc.
An Trình cười tủm tỉm nói: “Ba Phó, người thử xem dùng tốt không.”
Phó Tu Nhiên cẩn thận từng li từng tí mà chống gậy bước đi vài bước.Không nghĩ tới dùng tốt.
Hơn nữa, chống gậy đi đường cảm giác đặc biệt tốt, đứng ổn, thân thể thẳng tắp đi đường, chỉ cần cổ tay dùng thêm chút sức, thoạt nhìn cùng người bình thường không khác, ngược lại là thêm một chút cảm giác văn nhã tiêu sái mà người thường không có.
An Trình xui khiến nói: “Ở trong phòng bệnh đi vài bước không coi là đi, không bằng chúng ta đi ra bên ngoài tản bộ, nếu ba Phó đi mệt, ngồi xe trở về, hoặc là, tìm một chỗ ăn khuya.”
Chu Nguyên Dịch ngẫm lại cũng không tệ, Phó Tu Nhiên từ ngày đến MA chính là mỗi ngày đều ở trong bệnh, hoặc là ở trong phòng hồi phục, sinh hoạt có hơi buồn tẻ, có thể dẫn y đi ra ngoài đi dạo cũng không tệ, mấu chốt là, phải thông qua bệnh viện đồng ý.
Có An Trình một đại suất ca biết nói ngọt hỗ trợ, y tá trực ca của bệnh viện chỗ nào ngăn cản được, lại nhìn Phó tiên sinh tình huống thân thể xác thực chuyển biến tốt hơn rất nhiều, thích hợp ra ngoài đi lại đồng ý cũng không có chuyện lớn gì, huống chi còn có nhiều người thân như vậy làm bạn? Cho dù bọn họ không hiểu Phó tiên sinh vì sao thân nhân tất cả đều là nam, không có một người nữ.
Cuối cùng, Phó Tu Nhiên đến MA sắp ba tháng cũng được hít thở bầu không khí tự nhiên tươi mát.
An Trình cùng Đại Tráng đi đằng sau hai người cha, An Trình cầm trong tay cameras, Đại Tráng thì ôm Bảo Bảo, từ phía sau lưng ngưỡng mộ phong thái hai người cha, đặc biệt là Đại Tráng, hâm mộ nói: “Anh trước kia không cảm thấy mặc đồ vét đẹp mắt, cảm thấy hạn chế tay chân, không nghĩ đến hai người cha đều mặc đẹp như vậy. Hôm nào anh cũng đi làm một bộ đến thử xem.”
An Trình liếc xéo Đại Tráng, như cười như không nói: “Anh không cảm thấy em mặc đồ vét đẹp?”
Đại Tráng vội vàng sửa chữa, nói: “Em trong mắt anh là ngoại lệ, em mặc cái gì cũng đẹp, em không mặc cũng đẹp.”
An Trình trừng anh, nói: “Trên đường cái, nói lời thô tục cái gì.”
Xác thực, Phó Tu Nhiên cùng Chu Nguyên Dịch đều mặc đồ vét, cộng thêm ngoại hình nho nhã tuấn lạng, đều là bộ dáng cử chỉ phong độ. Đặc biệt là Phó Tu Nhiên mặc đồ vét theo phong cách Anh quốc, vóc người đẹp không nói, tay cầm một cây gậy đen nhánh tinh xảo. Phó Tu Nhiên như vậy chẳng những không bị người không biết chuyện coi là người tàn tật có chướng ngại đi đường, ngược lại sẽ bị người hâm mộ mà cho rằng là một thân sĩ Anh quốc chính tông, một đường quay đầu lại tỉ lệ cao.
Đáng tiếc, mang theo một phiền toái nhỏ chính là bất tiện, chưa có đi bao lâu, tiểu bại họa liền “oa oa” khóc lóc ồn ào, nhìn nó nhắm mắt lại khóc lóc ầm ĩ, hẳn là đói bụng ồn ào đòi uống sữa. Đại Tráng bất đắc dĩ nói: “Người ta nghiện ma túy, Bảo Bảo nhà chúng ta nghiện sữa, may mắn chúng ta biết rõ nó nghiện, tùy thân mang theo sữa.” Nói xong, móc ra một bình sữa đã chuẩn bị tốt đến.
Bảo Bảo bú sữa chỉ có thể ngồi, Đại Tráng cùng An Trình tìm một cái ghế không có người ngồi liền ngồi xuống đút sữa cho Bảo Bảo, Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên cứ tiếp tục đi tản bộ.
Thấy hai người cha rời đi, vợ chồng son không có chuyện gì, bắt đầu nói chuyện phiếm, dĩ nhiên nói đến trên người Phó Tu Nhiên.Đại Tráng nói: “Ba Phó của em xem ra nghị lực kinh người, cái này coi như tốt chưa?”
An Trình: “Không có à, đoán chừng còn phải ở một tháng. Hôm nay cha cũng không có nói.”
Đại Tráng: “Còn ở cái gì? Có thể nói cũng nói được rồi, coi như là một người khỏe mạnh rồi, tuy đi không quá ổn, trong nhà cũng có thể điều dưỡng, giống như em khi đó. Không bằng nói bác sĩ cho xuất viện. Không phải là vì tiết kiệm tiền, xem cha suốt ngày chạy tới chạy lui vất vả như vậy, về nhà thoải mái một chút.”
An Trình xùy~~cười nói: “Anh biết cái gì.” Nhìn thấy xung quanh coi như không có người, An Trình giảm thấp âm lượng, nói: “Còn có vấn đề mấu chốt muốn trị nữa.”
Đại Tráng không rõ, nói: “Cái gì? Không phải tất cả đều xong rồi sao? Còn có cái gì muốn trị?”
An Trình tức giận đấm ngực anh: “Đần!”
Đại Tráng vẫn là không rõ: “Đến cùng cái gì muốn trị? Vợ, không cần như vậy. Người trong nhà nói chuyện, nói một nửa giấu một nửa, gấp chết người.”
An Trình quay đầu nhìn bốn phía một chút, cảm thấy tương đối an toàn, lúc này mới nói: “Anh không cảm thấy cha cùng ba Phó có chút lạnh nhạt sao?”
Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Là có chút. Làm sao vậy?”
An Trình nói: “Nói rõ ba phương diện kia còn chưa được, cần tiếp nhận trị liệu.”
Đại Tráng miệng há lớn, nói: “À?!” Thật không nghĩ tới tầng này, Đại Tráng trong lòng nghĩ, hai người này đều lên chức cha rồi, chỉ nghĩ để cho bọn họ bảo dưỡng tuổi thọ, không nghĩ đến lão nhân cũng có nhu cầu này, đặc biệt là một vị trong đó quả thực tuyệt không lộ ra vẻ già.
An Trình nói: “Bầu bạn ư, chính là phải thỉnh thoảng làm một lần, mới có thể xúc tiến cảm tình. Sinh hoạt tình dục không hài hòa, hơn phân nữa đều không lâu dài được.”
Đại Tráng mắt đầy sao nhìn An Trình, thanh âm chán ngán nói: “Vợ, hai chúng ta đặc biệt hài hòa.”
An Trình hé miệng cười cười, nói: “Đừng ngắt lời. Ai nói anh? Đừng khen mèo dài đuôi.”
Đại Tráng vội vàng gật đầu, nói: “Vâng vâng phải, chúng ta nói tiếp đi. Đúng, vợ em chính là nhìn xa trông rộng như vậy. Đó là nên duy trì. Phải duy trì tốt. Thật sự không được, anh mua vigara cho hai người họ? Có vigara trong tay, ba liền mạnh mẽ oai hùng.”
An Trình sầu lo nói: “Anh nằm mơ đi, mua vigara cái rắm, đừng ăn xảy ra chuyện. Em cảm thấy, ba chỗ đó hẳn là không có vấn đề, mãnh mẽ oai hùng hẳn là cũng được, mấu chốt là lực bền bỉ được hay không được. Bác sĩ nói, ba không thể vận động quá mức kịch liêt, cái này...cũng thuộc về vận động kịch liệt đi, đoán chừng hay là phải thiếu chút...”
Một đạo âm thanh vang lên cắt đứt lời An Trình: “Cái này không cần hai đứa quan tâm. Làm con cái, có hiếu là đúng, chẳng qua, quan tâm quá rộng liền không tốt.”
Đại Tráng cùng An Trình hồn đều dọa sắp bay rồi.
Quay đầu nhìn lại, hai người cha không biết lúc nào đã trở lại rồi. Nói chuyện chính là Phó Tu Nhiên, lông mi đen nhánh của y buông xuống, khé môi nhếch lên, bày ra biểu hiện nguy hiểm từ trước đến nay chưa từng có.An Trình vội vàng đẩy Đại Tráng ra gánh tội thay, sắc mặt nghiêm nghị mắng anh: “Ai kêu anh đông hỏi tây hỏi hả? Xem những vấn đề này vô nghĩa biết bao. May mắn Bảo Bảo nghe không hiểu, bằng không thì bị anh dạy hư mất.”
Đại Tráng vốn muốn kêu oan “Vợ, đây không phải chủ đề chính em nhắc tới sao? Anh chỗ nào đông hỏi tây hỏi? Cứ làm như em vô tội ấy.” Nhưng, xưa nay Đại Tráng vẫn luôn cưng chiều vợ đối mặt với ánh mắt khiển trách của hai vị cha vợ, đành phải ủy khuất cúi đầu nhận lỗi: “Là con nhiều chuyện rồi, hiếu kì hại chết mèo...”
Sau đó bốn người giơ tay chào tạm biệt, An Trình cùng Đại Tráng ôm Bảo Bảo về nhà, Chu Nguyên Dịch thì cùng Phó Tu Nhiên quay trở lại bệnh viện.
Phó Tu Nhiên một đường đều không nói chuyện.
Chu Nguyên Dịch muốn nói chút gì đó, thật sự là có chút xấu hổ, đành phải cùng trầm mặc không nói.
Đến buổi tối, Chu Nguyên Dịch cùng ngày thường giống nhau, mát xa bắp chân cho Phó Tu Nhiên.
Đây là bác sĩ dặn dò, người sống thực vật thời gian dài nằm ở trên giường bệnh tạo thành trì hoãn cảm giác, phải mát xa cảm giác nhiều hơn, làm cho hắn càng thêm vui vẻ cũng càng thêm tích cự mà tiếp nhận trị liệu.
Chu Nguyên Dịch theo như phương pháp bình thường mát xa đến đầu gối và các vị trí lân cận lại chuyển hướng, hướng về phía mắt cá chân mát xa, như thế tuần hoàn, đứng đắn nghiêm chỉnh, không chứa một chút sắc thái mập mờ. Hôm nay, tựa hồ có chút không giống với lúc trước, bởi vì lúc trước An Trình suy đoán, hai người thái độ đều có chút không bình thường, phập phồng không yên, Chu Nguyên Dịch nhìn trộm hắn, đã thấy Phó Tu Nhiên ngửa cổ, khàn giọng nói: “Lại hướng lên trên một chút.”
Chu Nguyên Dịch biết rõ y hôm nay là chịu kích thích, bị con của mình nghi vấn phương diện năng lực kia, dù là người nam nhân nào đều cảm thấy thẹn, cho nên, cũng không nói gì, liền thuận theo mà đưa tay phủ lên, hướng lên phía trên một chút.
“Lại hướng lên trên một chút...”
Được rồi, lại hướng lên trên một chút. Chu Nguyên Dịch nhận mệnh mà đem bàn tay dời lên, dọc theo đùi căng chặt như cũ.
Liên tục hướng lên trên, lên trên...đã đến bắp đùi của y, Chu Nguyên Dịch nhìn hạ bộ của hắn, rốt cục dừng lại, bắt đắc dĩ nói: “Đừng như vậy, anh bây giờ thân thể không chịu đựng nổi...”
“Chịu nổi” Phó Tu Nhiên kéo tay Chu Nguyên Dịch ở phía trên chuyển động, thanh âm khàn khàn: “Bọn nó còn hoài nghi anh không được, kì thật, anh sớm được rồi, đã sớm khôi phục bình thường. Là nhìn thấy em luôn giả đứng đắn, anh không có không biết xấu hổ... Nguyên Dịch... Anh rất muốn em...Em muốn hay không...”
Chu Nguyên Dịch cũng không phải là không muốn, chính là rất mắc cỡ, tuy bảo dưỡng tốt, rốt cục là người 50 tuổi rồi, luôn sợ lúc hôn môi bởi vì khoảng cách quá gần khiến đối phương nhìn thấy nếp nhắn trên khóe mắt hắn, còn đối phương, thật sự là bộ dạng trẻ tuổi, khiến hắn như thế nào không biết xấu hổ...
Chu Nguyên Dịch ấp a ấp úng nói: “Được rồi, nhưng, trước tiên đem đèn tắt, em sợ...”
Trong một mảnh tối đen như vậy làm tình cảm thấy rất an toàn, ngoại trừ đâm vào rút ra, thể xác và tinh thần đều thoải mái đến bay lên trời, còn có thể thỏa thích mà tưởng tượng, tưởng tượng chính mình cùng hắn vẫn là thời gian tuổi thanh xuân tốt đẹp, ở trên đồng cỏ, ở một góc tối không người, thậm chí ở một gian phòng đầy tro bụi, điền cuồng mà làm chuyện yêu...Nhất thời kích tình lui bước, Phó Tu Nhiên từ phía sau chặt chẽ ôm Chu Nguyên Dịch, cằm đặt ở trên vai hắn có chút thở dốc, một hồi lâu, nói: “Anh coi như cũng được đi? Sẽ không quá làm cho em thất vọng?”
Chu Nguyên Dịch mỉm cười nói: “Rất tốt. Anh rất lợi hại.”
Hai người lâu quá không gặp vốn dĩ có một chút khoảng cách vi diệu, Phó Tu Nhiên thân mật nhéo nhéo mông Chu Nguyên Dịch, nói: “Lần sau không tắt đèn, có thể chứ? Anh muốn nhìn em thật kĩ.”
Chu Nguyên Dịch hơi hơi đỏ mặt, nói: “Có cái gì đẹp? Em sợ anh nhìn thấy rõ ngược lại không hưng trí.”
Phó Tu Nhiên giờ mới hiểu Chu Nguyên Dịch nghĩ gì, nhịn không được cười lên, nắm tay của hắn, hôn đầu ngón tay của hắn, ôn nhu nói: “Nói bậy. Không cần biết em là cái bộ dạng gì, anh cũng yêu. Anh bây giờ bộ dáng có chút trẻ, chẳng qua, anh nghe nói, người sống đời sống thực vật mới tỉnh là trẻ tuổi, chẳng qua, không chịu nổi lão hóa, so với người bình thường già nhanh hơn. Đợi không quá lâu, chúng ta liền không khác nhau lắm. Nếu em thật sự không thích, anh liền... ngày ngày ra ngoài gió thổi mưa dầm, để cho khuôn mặt này nhanh già.”
Chu Nguyên Dịch nhẹ nhàng nói: “Anh ngốc à, thanh xuân vĩnh trú là mộng tưởng của tất cả mọi người, thì ra là anh ngu như vậy, lại muốn chính mình già nhanh.”
Phó Tu Nhiên nói: “Anh chỉ để ý em có thích hay không. Em hy vọng anh là dạng gì, anh liền muốn hình dạng đó.”
Chu Nguyên Dịch nhẹ nhàng cười, nói: “Anh lại dỗ ngon dỗ ngọt rồi. Xem ra, anh thật sự khôi phục rất tốt.”
Phó Tu Nhiên khẽ hôn má Chu Nguyên Dịch, nói: “Không, là lời nói thật tâm. Nguyên Dịch, kì thật, anh mới sợ, anh thật sự sợ các em không quan tâm anh.”
Chu Nguyên Dịch xoay người lại, bên trong một mảnh tối đen, con mắt hai người đều đang lóe sáng: “Vì cái gì? Anh bây giờ nhìn lại so với em nhỏ hơn ít nhất hơn mười tuổi, hoàn toàn có thể giả mạo chàng trai trẻ câu dẫn những chàng trai nhỏ hơn anh hai mươi tuổi, hơn nữa, anh cũng có tiền, Phó gia gia nghiệp hiện tại toàn bộ đều thuộc về anh, có tiền có diện mạo, còn sợ có người sẽ không cần anh?”
Phó Tu Nhiên cười nhẹ một tiếng, nói: “Người khác anh bỏ qua. Anh chỉ sợ em cùng An Trình sẽ không quan tâm anh. Hơn 20 năm quá khứ, không thể cùng hai người hiện tại muốn bù đắp tổn thất cho hai người, lại hữu tâm vô lực, hơn nữa, em cùng An Trình hai người cái gì cũng có thể làm, buôn bán lời nhiều tiền như vậy, anh thật sự không biết còn có thể cho hai người cái gì, ngược lại là thêm không ít phiền toái phiền não cho hai người, anh sợ hai người chê anh...”
Chu Nguyên Dịch dùng tay che miệng của y, nói: “Chỗ nào? Anh ăn nhiều khổ như vậy, chúng em làm sao có thể...”
Phó Tu Nhiên cầm lấy tay hắn đặt trên tim mình, nói: “Liền coi như hai người chê anh, anh cũng mặc kệ, chính là muốn ở bên hai người. Anh đã bỏ lỡ thời gian hơn hai mươi năm, thời gian còn lại, không bao giờ bỏ lỡ nữa. Cho dù da mặt dày, coi như là vướng víu, anh cũng chơi xấu không rời hai người.”
Chu Nguyên Dịch cười hôn môi của y, nói: “Quá khiêm tốn. Không có cảm thấy anh vướng víu, ngược lại là rất tốt, em cũng lo lắng...”
Phó Tu Nhiên nhu tình mà hôn trả hắn, nói: “Lo lắng cái gì? Không có gì để lo lắng.”
Chu Nguyên Dịch nói: “Như thế nào không lo lắng? Vừa rồi anh không có bao, vạn nhất...mang thai, so với Bảo Bảo còn nhỏ hơn một tuổi, đến lúc đó có người tới hỏi em, sao trả lời đây? Anh nói em lo lắng hay không lo lắng?”
Phó Tu Nhiên bị những lời này khiến cho lòng cuồn cuộn nhảy lên, ôm Chu Nguyên Dịch nói: “Thật là có, liền sinh ra. Bỏ lỡ Chu Nguyên Dịch phát triển, anh đúng là lòng tràn đầy tiếc nuối.”
Chu Nguyên Dịch liếc mắt, nói: “Trêu chọc anh chơi thôi, anh còn tưởng thật. Việc sanh con này, là việc người trẻ tuổi, chúng ta ngậm kẹo đùa cháu là được, đừng làm rộn khiến An Trình cùng Đại Tráng khó xử.”
Phó Tu Nhiên cười nói: “Ừm, hai đứa nó đều là đứa trẻ ngoan.”