Hải Dương bên cạnh Mỗ quốc, là chỗ người Hoa thượng lưu tập trung khá nhiều.
Một người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh, trong tay cầm khung hình, thì thào tự nói: “An Trình, con đến cùng là ở chỗ nào?”
Một giọt nước mắt theo khuôn mặt tiều tụy vàng như nến chảy xuống: “Ba nhớ con...”
Người đàn ông này tên Chu Nguyên Dịch, di dân đời thứ hai, tại khu người Hoa Đế Quốc làm kinh doanh mậu dịch, gia nghiệp lớn mạnh. Mười lăm năm trước ly hôn sau đó một mực không tái hôn, một mình đem hai con trai nuôi lớn. Con trai trưởng Chu An Bằng, hai mươi tám tuổi, đang ở trong nước giúp đỡ quản lý xí nghiệp gia tộc, con trai thứ Chu An Trình, hai mươi lăm tuổi, nhiệt tình yêu thích văn hóa người Hoa, thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp trung học đạt được cơ hội đi du học Trung Quốc, học xong khóa trình thạc sĩ tại trường đại học The comprehensive nổi danh nhất thiên triều.
Hai đứa con trai đều chưa lập gia đình. Con trai trưởng Chu An Bằng bảo thủ, tính cách xa xỉ, thực không hợp đảm đương gia nghiệp, mà con trai thứ Chu An Trình đầu óc linh hoạt, thủ đoạn đa dạng, là đứa con Chu Nguyên Dịch yêu tha thiết, đến nổi dẫn đến Chu An Bằng ngờ vực vô căn cứ ghen ghét, mà Chu An Trình cũng không nhường nhịn, mỗi lần anh em tranh chấp, làm cho Chu Nguyên Dịch than thở “Tương tiễn hà thái cấp”*, cho nên hai đứa con chuyển thành tranh giành ngầm, ở trước mặt cha thì là huynh đệ hữu cung, lén lút đấu tranh gay gắt không ngừng.
*Tương tiễn hà thái cấp là một câu trong bài thơ “Anh em” của Tào Thực.
Sau khi Tào Phi lên ngôi, muốn loại trừ Tào Thực, một lần giữa triều, nhà vua lấy đầu đề “Anh em” (nhưng trong bài không được nói đến hai tiếng “anh, em”) bắt Tào Thực bước bảy bước, phải làm xong bài thơ, nếu không sẽ bị tội.
Và Tào Thực, vừa rơi nước mắt vừa đọc:
Chử đậu nhiên đậu cơ,
Đậu tại phù trung khấp.
Bổn thị đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Dịch:
Nấu đậu bằng dây đậu,
Đậu ở trong nồi khóc.
Rằng cùng một gốc sinh,
Đốt nhau sao mà gấp!
Về sau, thấy đại lục buôn bán phát triển nhanh chóng mãnh liệt, rất nhiều người cùng ngành nhao nhao tiến vào lục địa mở công ty, thời gian dần qua cũng mở rộng quy mô, Chu Nguyên Dịch hắn tự nhiên cũng không cam chịu lạc hậu, bởi vì một thân không thể phân thành hai, liền phái ra con trai thứ hai Chu An Trình quen thuộc tình hình lục địa nhất đảm nhận chức vụ tổng giám đốc khu Á Thái, quản lý phát triển nghiệp vụ tất cả khu vực lục địa.
Đi hơn nửa năm, vốn tại lục địa mở rộng nghiệp vụ thuận lợi, phát triển có thể nói phát triển không ngừng, lại bỗng nhiên phát sinh một sự việc, thế cho nên con trai thứ Chu An Trình tức giận trốn đi, đến nay tin tức không rõ.Chu Nguyên Dịch tự mình trở về lục địa tìm hai lần cũng tìm không được, vội đến công tâm, sau khi về nước bị bệnh. Đến bây giờ đã sắp nửa năm rồi, khả năng tìm được ngày càng xa vời, khiến Chu Nguyên Dịch cơ hồ tuyệt vọng, thế cho nên nằm trên giường bệnh triền miên, thân thể từ từ suy yếu.
Một người gõ cửa tiến vào, cung kính hỏi thăm: “Tiên sinh, đại thiếu gia lúc trước gọi điện thoại tới, lúc ấy ngài đang nghỉ ngơi, liền không có quấy rầy ngài. Đại thiếu gia nói, cậu ấy buổi tối hôm nay có xã giao, không thể về nhà ăn cơm, bảo ngài tự mình dùng cơm.”
Chu Nguyên Dịch mệt mỏi nhắm mắt, khoát khoát tay, nói: “Nó có ngày nào không xã giao? Là không kiên nhẫn ứng phó lão đầu tử này đi?”
Người hầu không dám nói lời nào, Chu Nguyên Dịch vỗ giường một cái, tức giận nói: “Nó đơn giản chính là nhìn thấy An Trình mất tích, tự cho là không có người tiếp tục cùng nó tranh phong, ngay cả tôi cũng không để vào mắt nữa.”
Mà lúc này, Chu An Bằng bị một đám hồ bằng cẩu hữu vây quanh, hai nữ nhân dung mạo xinh đẹp ngồi bên cạnh, trong không gian vàng son lộng lẫy.
Mấy người quần áo là lượt đều thật vui vẻ, mấy tháng này, Chu đại thiếu gia coi tiền giống như rác, mỗi lần vui đùa đều vỗ ngực, hào khí ngất trời nói: “Tùy tiện chơi, tôi tính tiền.” Trong đó có hai người phải đi rồi, thật đúng là không rời đi cái máy rút tiền này, liền thuyết phục gã cùng nhau hướng về đại lục vơ vét tiền.
Một người họ Lục trước tiên nói: “Chu thiếu, đại lục hiện tại không giống như các anh nghĩ lạc hậu, đặc biệt là MA chỗ kia, thực sự được xung tựng là Minh Châu Phương Đông, ăn chơi cái gì cần đều có, mỹ nhân nhiều, nếp sống cởi mở.”
Chu An Bằng trầm mặt không lên tiếng.
Một người quần là áo lượt khác, người xưng là Cổ thiếu cũng hát đệm nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại muốn vét tiền, vẫn phải là đi đại lục, Chu thiếu, nhà của anh không phải cũng có nghiệp vụ tại đại lục sao? Anh nói với lão gia tử một tiếng, lại để cho ông ta phái anh đi MA tọa trấn.”
Những lời này liền chọc Chu An Bằng tức giận, gã đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại mấy người hai mặt nhìn nhau, nhịn không được phàn nàn những lời Lục thiếu và Cổ thiếu vừa mới nói: “Hai người các anh nói mò cái gì, đây là chuyện thương tâm của Chu đại ngốc người ta, các anh còn muốn đi đâm vết sẹo của anh ta. Cái này tốt rồi, Chu đại ngốc tức giận chạy đi, không có người tính tiền, hai người các anh chính mình xuất tiền túi.”
Lục thiếu cùng Cổ thiếu tự nhận xui nói: “Chuyện gì thương tâm? Chúng tôi như thế nào không biết?”
“Chính là MA. Chu đại ngốc trước cùng em trai anh ta đấu người chết kẻ sống, tranh nhau đi MA làm tổng giám đốc khu Á Thái, kết quả em trai anh ta thắng. Về sau em trai anh ta không phải mất tích sao? Nửa năm này cũng không có tìm được người, hơn phân nửa là chết rồi, Chu đại ngốc trong lòng cho rằng cha anh ta sẽ phái anh ta đi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc khu Á Thái bên kia. Ai biết cha của anh ta thà rằng nhờ săn đầu người quốc tế thuê người quản lý, cũng không cho anh ta đi. Chu đại ngốc thực sự sắp tức đến nội thương, đều không cho người nhắc hai chữ MA. Hai người các anh muốn nhắc, còn muốn khuyên anh ta đi. Đây không phải đâm vào vết sẹo của anh ta sao?”Chu An Bằng ra khỏi hội sở, lái xe thể thao phong cách mở nóc một đường chạy như điên, nội tâm phiền muộn sắp nổi giận: “Dù thế nào trước mặt người khác kéo căng mặt mũi thì thế nào? Câu nói đầu tiên chọc thủng. Lão gia tử chính là bất công thằng con riêng Chu An Trình, tốt đều cho nó, chính là nó hiện tại chết rồi, không thể để cho tôi hưởng thụ. Thực con mẹ nó. Ngược lại giống như tôi mới là được vợ bé nuôi, nhất định phải đối đãi khác biệt.”
Cảm xúc đang sắp bạo phát, chuông điện thoại di động vang lên, Chu An Bằng lườm liếc biểu thị điện báo, biểu lộ phẫn nộ dữ tợn chẫm rãi bình phục, gã cầm lấy điện thoại nghe trong chốc lát, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ah, vậy...được, tôi lập tức tới.”
Chu An Bằng xe chạy như bay tới building hẹn sẵn, ở chỗ đó gặp được người phụ trách trinh thám nổi danh, Trì Đức Triết.
Chu An Bằng tướng mạo cũng là vô cùng tuấn lãng, chỉ là sắc mặt sa sầm, dưới mắt phát xanh, rõ ràng cho thấy dấu hiệu sa vào tửu sắc, tinh thần có chút uể oải, gã nhíu mày nhìn Trì Đức Triết, nói: “Anh nói là đã tìm thấy Chu An Trình?”
Từ Đức Triết hạ giọng, nói: “Hiện tại vẫn không thể xác nhận, là cảnh sát bên đại lục nhờ giúp đỡ điều tra tư liệu, tôi nhìn cảm thấy giống cậu ta, ừ, nơi này có bản khai, nhìn qua bút tích so sánh, 80% có thể đúng.”
Chu An Bằng nhìn bản báo an viết tay, lập tức hít sâu một hơi, nói: “Là bút tích Chu An Trình. Tôi nhận ra.”
Chu An Bằng rồi lại nghi hoặc khó hiểu nói: “Nó còn sống, như thế nào không chính mình trở về? Báo án? Cái này có ý gì?”
Trì Đức Triết giải thích nói: “Nghe nói cậu ta mất trí nhớ.”
Chu An Bằng lập tức nở nụ cười, nói: “Vậy thật đúng là bất hạnh. Em trai thân yêu của tôi làm sao vận mệnh lại nhiều sai trái như vậy, hy vọng nó luôn xui xẻo như vậy thì tốt rồi.”
Nói xong, Chu An Bằng lại nhíu mày, nói: “Chỉ là, mất trí nhớ này, không chắc lúc nào nhớ tới, giống như bom hẹn giờ. Nếu có thể an tâm triệt để thì tốt rồi, nghe nói nên kia đại lục nhiều người, trị an cũng không tốt, chết một người Hoa quốc tịch nước người cũng chỉ là râu ria không quan hệ nhiều lắm.”
Trì Đức Triết nhìn Chu An Bằng, hỏi: “Có thể không được, chính là muốn giết cậu ta cũng phải tìm được cậu ta mới được. Cậu ta lại mất tích.”
Chu An Bằng kinh hãi nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Trì Đức Triết nói: “Tôi mới nhận được tin, nói là cậu ta ngay tại cục cảnh sát lưu lại địa chỉ, nhưng, hiện tại địa chỉ kia chỗ phòng óc đã qua tay người khác, cậu ta rõ ràng lại một lần nữa chẳng biết đi đâu, dưới mắt của chúng ta đã chạy trốn.”
Chu An Bằng tức giận nện một quyền trên mặt bàn, nói: “Thiệt thòi anh không biết xấu hổ nói cho tôi những lời này. Thiệt thòi anh không biết xấu hổ cầm nhiều tiền của tôi như vậy.”
Trì Đức Triết nhún nhún vai, nói: “Anh cũng có thể không mời tôi, Chu tiên sinh. Nhưng, anh ngẫm lại, Chu An Trình hiện tại sống chết không rõ, cha anh nhưng vẫn là không chịu đưa anh chức vị tổng giám đốc khu Á Thái cho anh làm, mà cậu ta một khi trở về, ha ha...”
“Hơn nữa” Trì Đức Triết cười lạnh nói: “Lúc trước nếu không phải tôi giúp anh khơi ra chuyện của cậu ta và Tạ Mẫn Đạt, một lần hành động đẩy ngã cậu ta, hôm nay anh vẫn là bại tướng dưới tay của cậu ta.”
Chu An Bằng lập tức ngừng phê bình, lại cầu Trì Đức Triết, cười làm lành nói: “Phải phải phải, lúc trước đều là nhờ anh giúp, mới vừa rồi là tôi nói chuyện nóng nảy, anh đừng để trong lòng.”
Trì Đức Triết không sợ hãi nói: “Tôi nha, không có ưu điểm gì, liền một cái, tâm rộng, bất kì việc gì nói đến không dễ nghe, tôi có thể đẩy trở về liền đẩy trở về, khả năng bất lực không thể đẩy trở về, tôi quay người liền quên. Nhân sinh khổ đoản, làm gì nhớ những chuyện khiến người khó chịu, anh nói có đúng hay không, Chu tiên sinh?”
Chu An Bằng bị nói không phát cáu.
Xác thực, luận tài cán, luận năng lực, gã cũng không sánh bằng thằng con riêng chết tiệt Chu An Trình kia, hơn nữa, tức giận nhất chính là, rõ ràng gã mới là con trai trưởng danh chính ngôn thuận của Chu gia, cha lại tư tâm thiên vị, chính vì lúc trước gã mắng Chu An Trình một câu “tiểu tạp chủng”, cha lại cùng mẹ ly hôn, trực tiếp đem gã thiếu gia danh chính ngôn thuận này cũng biến thành con vợ trước, cùng con riêng tương đương rồi, quả thực khiến gã hận không thể cắn một miệng thép.
Về sau trưởng thành, cha như trước thiên vị như cũ, gã con trai trưởng này, con trai trưởng trên danh nghĩa là phó tổng giám đốc, quản lý nghiệp vụ gia tộc, kì thật chính là làm việc lặt vặt, mọi chuyện đều phải dựa vào hơi cha, mà Chu An Trình kia, ủy thác tất cả trách nhiệm, trực tiếp nhảy dù đi đại lục bên kia có thể chạm tay MA, làm tổng giám đốc khu Á Thái, người nào không biết hiện tại đại lục bên kia kinh tế sôi động, kiến thiết phát triển không ngừng, đúng là đoạt tiền đoạt quyền đoạt địa bàn tốt? Khiến Chu An Bằng chỗ nào có thể cam tâm? Liền trốn ở bên cạnh vơ vét các loại bị Chu An Trình nắm thóp, nhưng, Chu An Trình không chơi gái không đánh bạc không tham ô không trốn thuế, quả thực giống như là tự mình tráo chuông vàng, khiến Chu An Bằng căn bản không có biện pháp làm khó dễ cậu, thẳng đến...
Thông qua Trì Đức Triết, gã biết được một bí mật lớn của Chu An Trình.
Hóa ra, em trai bên ngoài phẩm hạnh không có chỗ nào mà không ưu tú khiến người khác tức lộn ruột vậy mà cùng nam nhân bí mật qua lại, đối tượng khác là một con cháu Hoa thương, ngay cả Chu An Bằng cũng có ấn tượng gặp mặt mấy lần Tạ Đạt Mẫn.
Phải biết rằng, cha không thích nhất đúng là cái này, khi còn bé là giáo dục qua hai anh em họ phải đi đường ngay, phải bình thường, gia đình hạnh phúc, quyết không thể học lưu hành hiện này cùng nam nhân trộn lẫn.
Chu An Bằng cầm được điểm yếu trong tay, tự nhiên là không thể chờ được mà chạy tới chỗ cha cáo trạng, quả nhiên dẫn đến Chu Nguyên Dịch tức giận, làm cho Chu An Trình ngồi máy bay cả đêm quay trở lại H quốc, đem cậu mắng to một trận, cũng làm cho cậu cùng Tạ Đạt Mẫn chia tay.
Không nghĩ tới, Chu An Trình đối với cha nhu thuận nghe lời lúc này lại vô cùng cố chấp, tùy tiện cha đánh chửi cũng không nhả ra. Chu Nguyên Dịch tức vô cùng, liền gọi điện đến Tạ gia để cho Tạ Đạt Mẫn tới nói rõ ràng. Đúng lúc trong điện thoại để cho cha mẹ Tạ gia nghe thấy, bên kia cũng lật trời, Tạ Mẫn Đạt là con trai độc nhất, cha mẹ hắn há chịu từ bỏ ý đồ hay sao? Áp bách từ trên xuống dưới, Tạ Đạt Mẫn khuất phục, cũng mở miệng cam đoan, tuyệt sẽ không làm bất cứ cái gì không tuân ý nguyện cha mẹ, chuyện ngỗ nghịch bất hiếu.